Logo
Trang chủ

Chương 81

Đọc to

Trên đường chở Uyên về, tôi cứ ngoái nhìn nhỏ mãi, chuyện này xảy ra với Uyên cũng một phần do lỗi của tôi.

"Nếu lúc đó mình không đến kịp thì sao..."

"May mắn là Uyên không bị gì..."

Từng dòng xe qua lại, tiếng ồn ào phố thị chẳng lọt vào tai. Điều tôi quan tâm nhất bây giờ là Uyên. Một con bé nhí nhảnh như Uyên, sao lại ra nông nỗi này? Tôi tự nhủ sẽ tha thứ cho tất cả những gì Uyên đã làm...

Đi một đoạn thì về đến nhà.

_Uyên không sao chứ? Chị Oanh hỏi, rồi mấy đứa con gái xúm vào đỡ Uyên xuống xe, dìu vào nhà.

_May là anh đến kịp, thằng đó chưa kịp làm gì. Anh Long nói.

_Thôi, Long với mấy đứa vào nhà nghỉ ngơi đi.

Chúng tôi vào nhà ngồi, còn Uyên được đám con gái chăm sóc.

Lát sau thì Uyên tỉnh, cả đám con trai kéo nhau vào xem sao.

Vừa bước vào phòng, đã thấy Uyên ngồi trên giường khóc nức nở.

_Thôi, không sao rồi. Chị Oanh ngồi cạnh an ủi.

_Mình xin lỗi...huhu...vì đã làm mọi người lo lắng. Nếu không có mọi người đến kịp thì....huhu.

_Thôi, không sao đâu, mọi chuyện qua rồi mà. Linh nói.

_Hức...

_Thôi, em vào rửa mặt cho tỉnh táo đi. Đừng nghĩ nhiều nữa. Mấy đứa ra ngoài này nấu ăn với chị nào. Chị Oanh nói.

_Vâng ạ.

Nhân lúc mọi người đi ra, tôi vẫn nán lại trong phòng với Uyên. Hai đứa nhìn nhau, không khí nặng nề đến nghẹt thở. Không một lời nào được thốt ra, chỉ có tiếng ồn ào của đám bạn bên ngoài.

_Tớ có chuyện muốn nói. Tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Uyên không đáp, chỉ nhìn tôi.

_Cậu uống bia giỏi thật...

_Không, tớ... Uyên lại rơm rớm nước mắt nhìn tôi.

_Hay mỗi khi buồn, khi chán, cậu lại đi uống bia uống rượu? Cậu không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho ba mẹ chứ. Nếu chẳng may lúc nãy có chuyện gì xảy ra thì sao? Lần sau đừng như thế nữa. Tớ chỉ nói vậy thôi. Tôi nói rồi định bước đi thì nghe tiếng gọi phía sau lưng. Theo phản xạ, tôi quay lại...

_Quân.

Uyên, mặt mũi tèm lem nước mắt, lao đến ôm chầm lấy cổ tôi. Quá bất ngờ cộng với việc mất thăng bằng, tôi không giữ được, cả hai ngã nhào xuống sàn. Và người chịu trận vẫn là tôi.

_Uiza!

_Quân. Uyên nhìn thẳng vào mặt tôi. Vì khoảng cách quá gần, tôi lảng tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Uyên.

_Gì?

_Cậu còn giận tớ không? Uyên vẫn nằm trên người tôi, hỏi.

_Hỏi thừa. Tôi đáp, mắt nhìn đi chỗ khác.

_Mà cậu đứng dậy giùm tớ được không?

_Không.

_Hở? Dậy đi, mọi người vào bây giờ.

_Không!

_Dậy không thì bảo? Tớ hét đấy!

_Cứ việc. Uyên thờ ơ đáp.

_Giờ thế này nhé, cậu tha thứ cho tớ, không giận tớ nữa thì tớ sẽ dậy. Ok? Uyên nói.

_Ừm. Tôi không cần suy nghĩ mà gật đầu ngay.

_Ưm...ư... Uyên không nói gì, đột nhiên cúi xuống... hôn tôi. Tôi bị động, muốn đẩy ra nhưng không được. Tay phải bị Uyên giữ chặt, tay trái thì bị Uyên đè lên. Hoàn cảnh bây giờ của tôi chẳng khác nào bị tra tấn, bị cưỡng hôn.

Mãi một lúc sau, tôi khó thở, phải quay mặt đi để thở.

_Hộc...hộc... mệt!

Uyên không nói gì, đứng dậy đi thẳng vào nhà vệ sinh, trông có vẻ e thẹn.

Tôi ngồi dậy, tự mình suy nghĩ về những gì vừa xảy ra. Cảm giác vừa rồi là gì? Uyên làm vậy là có ý gì? Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.

_Đơ rồi hả? Uyên nghiêng đầu, nheo mắt nhìn tôi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

_Đâu...tớ... Tôi ngập ngừng.

_Muốn tiếp không? Uyên nháy mắt.

_Không, không! Tôi đáp rồi vội vã chuồn ra ngoài, không dám ngoái đầu lại. Vừa bước ra, tôi đã nghe thấy tiếng cười khúc khích từ trong phòng, không ai khác ngoài Uyên...

Đề xuất Tiên Hiệp: Ngã Dục Phong Thiên
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nang2007

Trả lời

7 tháng trước

Tiếp đi