Đúng lúc đó, thằng Quân trở về với mấy túi chè và hộp kem trên tay. Tôi cũng không còn đủ kiên nhẫn ở lại thêm một phút nào nữa, liền đứng dậy.
- Mấy đồ này không có tác dụng gì với anh cả. Phiền em vậy!!!
Nói xong, tôi bỏ về luôn, không nhìn đến Thùy lấy một lần.
Thi xong xuôi các môn học kỳ cũng là lúc những sinh viên ngoại tỉnh như tôi trở về quê ăn Tết. Không còn Thùy, nên Tết năm nay tôi có nhiều thời gian hơn dành cho gia đình. Mà nhiều ở đây thể hiện ở chỗ suốt ngày nằm lỳ trong phòng riêng xem phim, nghe nhạc, lướt web, chơi game. Không thì cũng họp nhậu mini với mấy thằng bạn cấp ba, hoặc đi chọc pia với mấy thằng cùng phố. Chỉ đến tầm chiều tối, khi con My em gái tôi học thêm về, tôi mới thấy thời gian rảnh của mình còn có chút ý nghĩa.
Hai anh em hợp nhau nên đi với nhau không bao giờ biết chán, bất kể là đi chơi, ăn vặt, gặp bạn bè hay đi mua sắm. Năm nay nó lớp 8, sang năm lớp 9 là chuẩn bị cấp ba rồi. Cái chân đã bắt đầu trổ giò dong dỏng giống thằng anh. Mặt mũi xinh xắn, trắng trẻo ổn áp giống mẹ. Người gầy mình dây cũng giống nốt anh nó, có điều với con gái như nó thì là đẹp. Còn vận vào tôi, nhìn chẳng khác gì mấy con khỉ lười chết đói.
- Em thử mấy bộ này đi, đẹp đấy.
- Ùi, em cứ thấy già già làm sao ấy.
- Già ở tuổi này nó mới "sệc xi", anh mày đã chọn quần áo thì chỉ có chuẩn thôi em.
- Hì, bảo sao chị Thùy suốt ngày bắt anh đi mua sắm cùng.
Tặc lưỡi nhìn qua tấm gương thử quần áo ở cửa hàng, thấy mặt mình cũng "già" đi kha khá sau câu nói vô tình của My. Khuôn mặt đã rõ nét trầm buồn hơn rồi.
Càng gần đến Tết, bố tôi lại càng có vẻ bận rộn hơn, hai năm nay đã bắt đầu như vậy, mặc dù tôi biết cái nghề buôn vải vóc này đâu đến mức phải vất vả như thế. Những hôm đầu tôi về, ông còn hay ở nhà, chứ từ đợt cận ngày ông Công ông Táo thì ông ra ngoài nhiều hơn là ở nhà. Thấy mẹ và My không tỏ ý gì, xem như bình thường như ăn uống hàng ngày, nên tôi cũng không hỏi thêm. Có điều lần này về thỉnh thoảng tôi lại thấy mẹ mình khang khác. Có nhiều lúc mẹ hay nhìn trộm tôi và My khi cả hai đang lúi húi làm một việc gì đó. Đôi khi tôi bắt gặp cái nhìn ấy của mẹ nhìn My, tôi thấy ánh mắt mẹ lạ lắm...
Tết về... đi chơi chúc Tết, nhậu nhẹt, rồi lại họp lớp. Cái vụ này năm đầu sao mà hào hứng thế, khi đó bọn cấp ba mới xa nhau, tình cảm chắc vẫn còn "ấm". Sang năm nay thì đứa nào cũng già dơ hơn hẳn vì giao du và có thêm nhiều bạn mới, họp lớp cũng vì vậy không còn đông đủ như xưa. Tôi còn có thêm một cái buồn riêng khi đã chính thức "FA tự kỷ". Nhìn cặp Kiên-Hạnh nói cười, chí chóe với nhau nghĩ mà buồn. Lúc trước cứ chê chúng nó trẻ con trẻ mỏ mà cuối cùng chính mình lại không bền được như nó.
- Mấy hôm trước Tết thấy con Thùy nó up avatar với người yêu mới rồi. Sao nhanh thế nhỉ?
Hạnh và Kiên tỏ vẻ quan tâm, nhưng nào có biết tôi đã biết chuyện này ngay từ lúc nó mới bắt đầu xảy ra. Nghe Hạnh kể mồng 4 Tết thằng Quân còn phi từ tận Hà Nội về thăm Thùy và chúc Tết, cũng xem như ra mắt gia đình cô ấy. Trai Hà Nội, làm ngân hàng, lại cứng tuổi, chững chạc thì bố mẹ nào chẳng đổ. Chẳng bù cho những khó khăn ngày xưa của tôi mỗi khi đến chơi nhà Thùy. Cả gia đình đều làm giáo viên như bố mẹ cô ấy, nên có vẻ không mấy cảm tình với nhà con buôn như tôi.
Kỳ nghỉ Tết dông dài cuối cùng cũng hết, tôi lại lên trường nhận lớp và xếp lịch học. Kỳ mới bắt đầu được nửa tháng thì có báo điểm thi học kỳ 3 vừa qua. Khá tệ... đó là kết quả tôi nhận được sau những hứa hẹn với mẹ trước lúc thi. Nguyên nhân thì có nhiều, chốt lại phần lớn vẫn chỉ vì lười học, ham chơi và một phần cú sốc sau khi chia tay Thùy.
- Sao tối nay có chuyện gì mà rủ tao đi uống vậy? Chán đời à, hay lại nhớ em yêu, hề hề.
- Em yêu giờ cũng chẳng bằng điểm số, điểm của tao kỳ vừa rồi thấp quá. Haizz, mới đầu năm đã thế này nên muốn rủ mày đi uống giải đen thôi.
Kiên trêu tôi khi tôi cùng nó rong xe tìm quán uống rượu. Địa điểm vẫn là mấy quán quen chúng tôi hay vào. Có điều, đang đi được nửa đường tôi bỗng gọi giật Kiên rồi quay ngược lại, cho xe chạy tà tà theo ba chiếc xe máy đối diện vừa chạy qua. Thằng Kiên thắc mắc hỏi suốt dọc đường, tôi cũng không trả lời mà chỉ tập trung bám theo ba chiếc xe chở hai nam, ba nữ ấy. Trong lòng nổi lên chút thú vị, chút hy vọng và cả một chút vô sự "có cũng được, không có cũng chẳng sao". Cơ mà cái cần đến cuối cùng lại đến thật. Ba chiếc xe đồng loạt dừng lại tại một quán pub, trùng hợp cũng là một trong những quán quen mà tôi và Kiên vừa bỏ qua ban nãy.
Chọn vị trí ngồi ngay quầy bar cho dễ quan sát, ấm chỗ rồi tôi mới trả lời băn khoăn nãy giờ của Kiên.
- Còn nhớ con bé đập xe tao đợt trước Tết tao kể mày không?
- Nhớ, thì sao?
- Quay lại đi... từ từ thôi nhé... Đó, chính là con bé khoác áo da đen, tóc búi cao đang ngồi đằng kia kìa...