Vừa lúc đó thì Hạnh gọi đến, sau một hồi ngập ngừng mới kể Thùy bị ngã xe, muốn hỏi xem tôi có định đến thăm cùng nó và Kiên không. Chuyện này có hơi bất ngờ, nhưng không phải Thùy gọi nên tôi từ chối, mặc dù trong lòng phân vân và muốn đến thăm cô ấy.
Trù trừ cả ngày, học không ra học, chơi không ra chơi, chẳng làm được việc gì cụ thể, không hiểu sao trời càng tối tôi lại càng sốt ruột. Thẳng thắn với bản thân thì đúng là tôi rất muốn đến thăm Thùy. Đúng hơn là nhớ cô ấy, băn khoăn không biết vắng mình cô ấy sống thế nào, có nhớ mình như mình vẫn nhớ cô ấy không... Vậy đấy, chia tay dứt khoát bằng cái cớ của sự phản bội, của lòng tin bị đánh cắp, phần nào đó còn là sự đụng chạm vào sĩ diện. Nhiều đêm trằn trọc, tôi vẫn tự hỏi đi hỏi lại mình chia tay như thế có phải quá chóng vánh, quá vội vàng? Tại sao không thử cố gắng một lần níu kéo? Liệu mở lòng thứ tha thì cô ấy có tình nguyện trở về với mình không??? Những câu hỏi tự vấn cứ không ngừng hiện hữu, và mỗi lần như vậy thì bản mặt tự mãn của thằng Quân lại hiện ra. Những lời hắn nói với tôi tối hôm đó vẫn chưa khi nào thôi ám ảnh...
Một mình đến thăm người yêu cũ vào buổi tối thế này, cảm giác không được bình thường cho lắm. Có điều, đây lại là việc tôi cố ý, một chút "ghen" vô lý vẫn tồn tại khiến tôi tò mò muốn xem thằng Quân có hay lai vãng ở đây mỗi tối như tôi ngày trước không. Kết quả không ngoài dự đoán...
- Cậu... đến thăm Thùy à? - Thằng Quân đang phơi khăn tắm ngoài hành lang, thấy tôi đến vẻ bất ngờ lộ rõ trên mặt.
- Chào anh. - Chào lịch sự xong tôi xách đồ tự bước vào phòng. Thùy đang ngồi trước laptop gõ gì đó rất chăm chú, khuỷu tay và đầu gối trái được băng kín, còn thâm màu thuốc đỏ. Thấy tôi đến, cô ấy cũng ngạc nhiên không kém. Cả người đơ ra vài giây, nhưng cũng rất nhanh bình tĩnh trở lại bằng câu mời khách sáo "anh ngồi chơi, đợi em một chút".
Tôi nghe mà lòng nặng trĩu, khác hẳn với cảm xúc lâng lâng trước đây mỗi khi gần gũi Thùy.
- Có cần anh... giúp gì không?
- Không cần đâu, anh đi mua chè cho em đi, nói từ nãy giờ mà chẳng chịu đi gì cả, hì.
Thằng Quân nhìn vào phòng dò xét, ý muốn ở lại, nhưng có vẻ Thùy lại không muốn thế. Đến khi hắn miễn cưỡng rời đi rồi, tôi lại thấy hồi hộp hơn hẳn. Cảm giác thân quen khi xưa lại trở về, nhưng có lẽ chỉ là cảm nhận từ phía tôi. Thùy lúc này sao khác quá... Hai đứa chỉ hỏi thăm nhau những câu xã giao cơ bản, chuyện hài không có, chuyện buồn cũng không. Thùy giữ ý và có phần chững chạc hơn, những câu mắng yêu với thằng Quân hồi nãy cũng khiến tôi giữ mình là một người khách đúng nghĩa.
- Mặt anh bị sao vậy?
- Chẳng may bị ngã nên xước thôi.
- Ngã ư? Sao em thấy giống vết cào hơn nhỉ... Anh...
- Em nghĩ sao thì nó là vậy.
Một khoảng lặng ngại ngùng, chán ngán, lạnh nhạt trôi qua sau khi hết chuyện để nói. Thùy cố nhoài người xuống khoảng hở giữa giường và tủ quần áo, tôi thấy vậy nhanh tay tới giúp cô ấy, lấy ra một thùng đồ nhỏ.
- Đây là... cái này chứa tất cả... đồ của anh đấy... - Thùy đưa mắt nhìn trân trân thùng đồ.
- Đồ gì... - Miệng tôi khô khốc, nói không ra lời.
- ... Những thứ anh tặng em từ trước đến giờ... dây chuyền, nhẫn, gấu bông... một vài thứ khác nữa... Mấy tuần trước em gọi nhưng anh không nghe máy, giờ anh đến đây rồi... em muốn trả lại anh. - Em vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ, tránh ánh mắt tôi. Thì ra là vậy, tình yêu hai năm, đến lúc chia tay cũng chỉ thế này mà thôi... quy ra lượng và chất hết.
- Nếu lúc đó anh cho chúng mình cơ hội, thì em vẫn ở bên anh chứ? - Tôi hỏi vu vơ.
- Anh... đừng như vậy nữa...
- Trả lời đi thì anh mang đồ về.
- Em nghĩ... mình có thể vẫn ở bên anh, nhưng có lẽ lúc đó... em cũng không thể quên được anh Quân nữa rồi.
- Ừm, anh nói đúng mà, phải không... người thứ hai luôn là người chiến thắng. - Tôi cười nhẹ, Thùy cũng chỉ im lặng ôm gối, không nói gì.
- Tất cả đồ ở hết trong đây à... Anh nghĩ là còn thiếu.
- Có thiếu vài thứ do bị thất lạc lúc em chuyển nhà. Còn lại, em kiếm đủ hết rồi.
- "Em tuyệt tình hơn anh nghĩ đấy Thùy ạ, cứ nghĩ hôm nay sẽ phải khắc khoải với một chút hy vọng từ sự lưu luyến của em, nhưng có lẽ anh đã quá ảo tưởng vào tình cảm của bản thân mình." - Tôi cay đắng nghĩ thầm, bàn tay vô tình theo thói quen đưa lên vuốt mái tóc thân thuộc, thuận miệng nhận ra.
- Vẫn còn thiếu cái này nữa. - Đưa tay định gỡ chiếc kẹp tóc đính đá thì liền bị Thùy giữ lại.
- Cái này... anh không cần thiết phải mang đi đâu, nó ít giá trị mà.
- Tháo nó ra cho anh. - Tôi lạnh lùng, cương quyết.
- Anh... em không...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Quang Âm Chi Ngoại