Mải nghĩ lan man bỗng lưng tôi bị Kiên hẩy nhẹ. Quay qua đã thấy năm đôi mắt kia theo hướng chỉ của phục vụ đang lần lượt nhìn về phía mình. Hơi bất ngờ vì bị "soi tập thể", tôi vẫn kịp giơ tay chào lưng chừng. Miệng mấp máy định nở nụ cười "công nghiệp" mà phải ngậm ngay lại vì cái quay lưng lạnh lùng của con bé cá tính. Đưa mắt nhanh sang Huyền làm ra vẻ tương ngộ nhằm chữa thẹn. Huyền chớp chớp, đôi mắt hơi nheo lại, qua vài giây mới nâng ly cười lại với tôi. Ba đứa còn lại thấy vậy mới chịu "lên" theo, riêng con bé kia chỉ quay lại ngó tôi thêm lần nữa. Ly B52 trên bàn vẫn yên vị, tuyệt nhiên không suy chuyển...
Quá nửa người nâng ly, theo "phép tắc" lúc này tôi mới lại gần. Gặp cái Huyền tôi cố gắng tỏ ra thân thiện nhất có thể, phần vì thấy cũng tội cho nó. Phần cũng vì bốn đứa còn lại không được cởi mở cho lắm, nhất là con bé kia. Cứ bâng quơ nhìn màn hình điện thoại, không cần biết chuyện gì xung quanh. Thấy vậy tôi hơi chưng hửng, cứ nghĩ nhìn đi nhìn lại nó sẽ nhận ra mình, nào ngờ... đối với nó, tôi dường như chẳng để lại một chút ấn tượng gì.
Hỏi thăm cái Huyền xong, định là "tay không" về chỗ nhưng cứ nghĩ cái thái độ con bé đó tôi lại thấy khó chịu. Bụng râm ran, miệng lập tức hướng đến nó mở lời...
- Ồ, giờ mới để ý, bạn gái này nhìn quen quá... Hình như mình gặp nhau ở đâu rồi thì phải?
Mấy đứa còn lại như bắt được "sóng", hết nhìn tôi lại đến nhìn con bé đó thắc mắc. Nhất là thằng ngồi cạnh nó, cứ luôn miệng "thật không em?" với "phải không em?".
- Đâu có, anh là ai tôi đâu có quen. - con bé khẽ nhún vai, lắc đầu, đôi mắt lúc này mới chịu nhướng lên nhìn tôi. Đích thị kiểu nhìn nhướng mắt dưới mũ lưỡi trai không sai vào đâu được.
- Ờ thì... cái bọc gì gì... với cái xe của mình ấy...
Tôi ngập ngừng cố tình bỏ lửng câu nói khi thấy ánh mắt con bé chợt sắc lên rồi tĩnh lại. Những đứa còn lại vẫn ngây ngô không hiểu gì, cả cái Huyền cũng thế. Hình như chuyện "bọc tiền" đó ngay chính bản thân cái Huyền cũng không hề hay biết bạn mình vì mình mà làm vậy.
- À, cũng có thể là mình nhận lầm... Xin lỗi bạn nhé... Thôi mọi người tiếp tục vui vẻ đi, mình không làm phiền nữa.
Tôi làm bộ làm tịch rồi trở về cạnh Kiên, môi khẽ nhếch vì trong đầu vừa có một suy tính. Bỗng cảm thấy gai gai sau gáy, quay người lại thì thấy con bé đó đang nhìn mình chằm chằm nãy giờ.
Ngồi uống thêm mười phút nữa, tôi kín đáo xin ít giấy viết rồi vào WC viết vài chữ "nhắc nhở" kèm số điện thoại của mình. Xong xuôi ra gọi thằng Kiên về luôn làm nó cứ thắc mắc hôm nay sao về sớm thế. Lúc đi qua bàn cái Huyền chào tạm biệt, tôi một tay chào, một tay "ảo thuật" để tờ giấy gấp rơi vào lòng con bé cá tính. Con bé cúi xuống lại ngẩng lên nhìn tôi, thấy môi tôi khẽ nhếch thì rất tinh ý liền khép hai vạt áo da lại, giấu tờ giấy vào bên trong.
Đã qua mười hai giờ đêm mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, mắt với mũi vẫn trong trong có lẽ phải thêm một tiếng nữa như thường lệ mới có thể ngủ được. Thức thế này không hoàn toàn vì chờ hồi âm liên lạc từ con bé cá tính ban tối, mà đơn giản chỉ vì tôi bị mất ngủ thôi... Tính từ Noel đến giờ cũng đã tròn ba tháng rồi...
Hai ngày qua đi vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi cười nhẹ "tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ đến vậy.". Dứt suy nghĩ về con bé cá tính đó coi như không còn tồn tại. Chiều nay đang giờ ra chơi mẹ lại điện cho tôi. Nghe giọng mẹ có vẻ mệt, lo mẹ ốm, tôi hỏi mãi mà mẹ vẫn bảo không sao.
- Tiền tiêu thế nào hả con?
- Thẻ vẫn còn mà mẹ, với cả dạo này con cũng chẳng tiêu gì mấy.
- Ừ, dần dần cũng phải biết tiết kiệm, căn cơ vào. Bố mẹ không biết lúc nào còn làm ra tiền được nữa nên con cũng phải tính toán dần đi. Sau này lỡ như... có việc gì còn biết cách mà lo cho cái My... Nhà mình biết lúc này thôi chứ không biết sau này thế nào. Mày phải cứng cáp lên, phải tự lập dần đi mẹ mới yên tâm được.
- Có chuyện gì hả mẹ? Nhà mình... có vấn đề gì phải không mẹ? - nghe mẹ nói tôi bỗng thấy lo lắng mơ hồ không yên.
- Ấy là mẹ cứ nói thế, không ai nói trước được gì đâu nên mày cũng phải biết lo dần đi con ạ. Mẹ sau này chắc cũng chỉ trông chờ vào hai anh em mày thôi. Thôi nhé, mẹ chỉ gọi thế thôi, con đi học đi không muộn.
Tiết marketing hôm nay điểm danh sớm nên vừa ra chơi là tôi đã bỏ về. Không còn tâm trí đâu để nghe giảng khi những lời mẹ nói cứ luẩn quẩn mãi không thôi. Hơn nữa từ dạo trước Tết đến giờ tôi đã thấy mẹ lạ rồi, cứ lần nào về nhà lại linh tính thấy có gì đó khác khác, không bình thường.
Định ra lấy xe nhưng nghĩ về ngay cũng chẳng có gì nên tôi lượn lờ qua mấy hàng nước quanh trường trốn nắng. Gọi điện cho Kiên nhưng hôm nay nó làm thí nghiệm nên cũng không qua trường nó chơi được. Bí quá đang định rủ mấy thằng đàn đúm đi nhậu thì bỗng có số lạ gọi đến. Nhận máy mới ngớ người ra vì chính là con bé cá tính gọi.
- Anh qua căng tin nhà D gặp tôi có việc!!!
Nói cụt lủn như ra lệnh rồi dập máy, mặc dù giọng nói cũng thanh thanh, dịu dịu dễ nghe. Tôi đang không biết đi đâu nên cũng thoải mái tiếp nhận không chút do dự. Đi bộ qua vài dãy giảng đường, đến quán căng tin, nhìn quanh thì thấy con bé đang ngồi một mình một bàn trong góc. Thấy tôi đến nó cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại chúi mũi vào quyển sách trên tay, đầu khẽ lắc nói. - Uống gì tự gọi đi.
Tôi cũng đọc "vị" được phần nào con bé này qua hai lần tiếp xúc nên không còn quá bất ngờ nữa. Lại thêm đang lấn cấn chuyện của mẹ nên cũng lạnh nhạt đáp lại. - Em gọi anh có việc gì thì nói luôn đi.
- Em?... Anh á??? - con bé nhướng mắt hỏi đi hỏi lại hai lần, xen kẽ giữa hai lần hỏi là tiếng ực ực nuốt bò húc.
- Học khóa dưới không em thì anh à!!! - tôi trả lời không cần nghĩ, đầu óc lúc này vẫn còn phân tâm vì chuyện kia.
- Hơn nhau trên dưới có một tuổi, đây không thích, ngang nhau cả thôi. - giọng con bé đều đều, vừa nói vừa gập sách, chẳng lộ cảm xúc gì.
- Tùy, thế nào cũng được, mà gọi ra đây có chuyện gì thì nói luôn đi. Không phải ai cũng rảnh như mình đâu. - tôi bỗng thấy bực, cảm giác giờ gặp con bé này cứ thấy ghen ghét.
- Xời, làm như mình "lành" lắm không bằng!!! - con bé cười khinh khỉnh rồi thò tay vào túi xách. Động tác này bất giác làm tôi chú ý vì gợi lại hình ảnh "bọc tiền khó nuốt". Cơ mà lần này lại là bọc tiền thật, thậm chí là tới ba bọc tiền... hai nghìn Việt Nam đồng.
- Năm triệu, đủ chưa!!! - không để tôi kịp hiểu con bé đặt ba bọc tiền đánh bộp lên mặt bàn. Mấy bàn xung quanh đông người, ồn ào là vậy mà vẫn có vài ánh mắt đưa qua đưa lại vì tiếng động và hình thù mà ba bọc tiền đó phát ra.
- Đây là cái gì?
- Anh kêu xe đó của anh, hai hôm vừa rồi tôi xác nhận đúng là xe của anh thật nên tôi bồi thường thôi. Sao, nhiêu vậy đã đủ chưa?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Review] Một vài câu chuyện khi làm CSCĐ