Nghe con bé "hổ báo" vậy tôi cũng hơi bất ngờ, nhưng nhìn đến ba bọc tiền thì thấy chán hẳn vì cái sự thiếu tôn trọng. Chẳng dông dài nữa tôi rút ví lấy hai triệu rưỡi, cưa đôi sòng phẳng. Lúc chuẩn bị cầm ba bọc tiền con bé còn "phủ đầu" tôi.
- Tôi không biết mình đoán đúng hay sai nhưng nếu anh định diễn trò "an ủi, tâm sự, anh hùng thế thân" với cái Huyền thì đừng trách tôi. Anh thấy tôi làm gì với bạn anh rồi đấy, nó vẫn chưa sống yên được đâu và anh cũng vậy nếu định giở trò với bạn tôi. Anh và thằng mất dạy kia chơi với nhau nên tôi nghĩ anh cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Mấy dạng dân chơi nửa mùa, đú đởn, lừa gái tôi thừa sức lật mặt. Nói vậy cũng coi như cảnh cáo luôn mấy người.
Con bé làm cho tôi một tràng như hất nước vào mặt. Tôi nhẫn nhịn không thèm nói gì, vừa định đứng dậy thì con bé đẩy luôn hai triệu rưỡi về phía tôi. Tay vừa mở quyển sách vừa nói.
- Cất tiền của anh vào đi, tôi không thích cầm tiền của bố mẹ người khác đâu.
Khẽ thở dài vì lời nói đó có phần đúng, tôi dằn lòng đứng dậy. Lẳng lặng chồng ba bọc tiền vào với nhau rồi bỏ đi.
- Bạn gì ơi, từ từ ghi tên ủng hộ giùm mình đã... Này, bạn ơi...
Tiếng bạn tình nguyện viên ngồi ở bàn tiếp nhận tiền ủng hộ quỹ từ thiện gần quán căng tin cứ văng vẳng một góc sân trường nhưng tôi chẳng hề quay lại. Hai tay thảnh thơi như cũ, chân bước dần về bãi gửi xe. Thấy bóng mình dưới nắng nhạt cứ liêu xiêu, nghiêng ngả đổ về phía trước. Người đời hay nói tướng người vậy thường vất vả, mà từ bé đến giờ tôi có thấy vậy đâu. Là họ nói sai hay vì số tôi chưa tới???
Hơn một tuần sau, một đêm bê bết sau cuộc nhậu... Tiếng chuông điện thoại inh ỏi đánh thức tôi giữa đêm muộn. Nhìn màn hình, thấy hơi lạ vì đó là My...
- Nhóc à, có việc gì mà lại gọi anh giờ này vậy...
- ... Hức hức... anh... anh Hoàng ơi... Hu hu hu...