- Sao vậy My, sao lại khóc? Em đang ở đâu đấy? - Tôi vô cùng lo lắng, không biết chuyện gì đã xảy ra với con bé.
- Em ở nhà... Hức hức... đang ở trên sân thượng...
- Sao đêm hôm lại mò lên đấy làm gì, xuống nhà ngủ đi!!! - Tôi lo quá đâm cáu vì câu trả lời không đâu của My.
- Anh ơi... anh về đi... Em sợ...
- Sợ cái gì? Có chuyện gì?
- Anh về ngay đi, nhà mình... Bố mẹ...
2 tháng sau, tại nơi từng được gọi là tổ ấm gia đình...
Lặng người ngồi bệt dưới một góc nền nhà, giường và ghế tựa bên cạnh nhưng tôi vẫn muốn ngồi dưới nền nhà bám bụi này lần cuối để hít thở mùi phòng quen thuộc, cảm nhận những ký ức quá khứ từng có ở nơi đây.
"- Anh ơi, khung ảnh lá ép em làm cuối cùng cũng xong rồi nè. Đấy, cứ chê em không làm nổi đi, nhìn cũng đẹp ra phết!!!".
Đôi mắt trống rỗng nhìn không rời khung ảnh handmade My tự tay làm cách đây 2 năm. Cái khung óng ánh xanh màu lá, đỏ màu hoa, óng vàng màu sơn nhũ, bao lấy bức ảnh chụp cả nhà trong chuyến tắm biển mùa hè năm tôi đỗ đại học. Những nụ cười trên bức ảnh vẫn đó nhưng từ giờ sẽ chỉ còn đóng khung trong quá khứ in theo dòng chữ "Nha Trang, kỷ niệm mùa hè... ".
Đã qua một ngày tòa xử, qua một ngày gia đình chính thức tan vỡ. Đến giờ tôi vẫn không thể tin được những gì vừa xảy ra với gia đình mình. Nó giống một cơn lũ quét tàn bạo, đến dữ dội, đi chóng vánh và hậu quả để lại chỉ toàn nỗi đau. Chỉ trong 2 tháng nhưng rất nhiều thứ đã xảy ra với mẹ con tôi. Những cú sốc mạnh đến mức hiện tại tôi chẳng diễn đạt nổi cụ thể nó thế nào. Cứ tưởng tượng đơn giản nó là một nỗi đau lớn và trống rỗng chính là điểm cảm nhận cuối cùng của nỗi đau ấy. Trống rỗng khi bản thân bất lực không biết làm cách nào để hàn gắn bố mẹ, trống rỗng khi mỗi ngày qua đi nhận thức về một gia đình tan vỡ lại càng hiện hữu. Trống rỗng tập quen chấp nhận thực tế nhưng khi thực tế đó xảy ra, nỗi đau lại quẩn quanh không thể thoát khỏi vòng vây của chính sự trống rỗng đó.
"- Không, em không muốn mang theo bất cứ thứ gì ở căn nhà đó nữa đâu!!!"
Nghe My nói trong nước mắt, tôi hiểu nó chỉ cố kìm nén thôi chứ mùi căn phòng, mùi ngôi nhà này làm sao nó có thể quên được, nói gì đến những đồ vật xa rồi mới thấy thân quen. Cẩn thận nhét chiếc khung ảnh vào balo, còn rất nhiều thứ khác tôi muốn mang theo nhưng không còn chỗ để chứa. Ban nãy mang thái độ lạnh lùng, bộ mặt đăm đăm bước qua mặt bố tôi cùng người phụ nữ ấy. Cứ nghĩ chỉ đến rồi sẽ đi ngay nhưng ở trong căn phòng quen thuộc này rồi, tôi lại trù trừ không nỡ rời xa. Đưa tay chạm từng mét tường, sờ lên những đồ vật đã phủ bụi sau vài tuần ba mẹ con tôi dọn đi.
- Két!!! - Tiếng cánh cửa sổ kẽo kẹt vì khô dầu, nhớ đợt Tết về quê My còn kêu tôi nhỏ dầu mà cứ quên bẵng đi rồi lại để đấy. Giờ người đã đi rồi, tiếng kêu đó chẳng còn có thể nghe được nữa...
Thở mạnh một hơi, tôi khoác balo bước xuống nhà. Có tiếng người xì xầm nói chuyện bên dưới, cũng chẳng quan tâm lắm vì họ đằng nội nhà tôi trước giờ nào có được mấy ai tử tế... Bước chân đang chậm rãi bỗng dừng hẳn lại khi tiếng nói chuyện mỗi lúc một rõ ràng.
- Nói chung là ngu, để chồng ra ngoài chán chê đến nỗi có con như vậy không phải quá ngu thì là gì.
- Mày be bé cái mồm thôi thằng kia, chú mày mà về nghe thấy thì sao. - Là giọng bố con nhà bác ruột trên tôi, mấy bố con tham lam, đểu giả nhà này tôi chưa bao giờ ưa mặc dù là họ hàng ruột.
- Nó nói đúng mà bố, đàn bà như thế là ngu. Cả chuyện chia chác tài sản cũng thế, chưa thấy con vợ nào ngu như vậy. - Giọng thằng anh họ còn lại.
- Do chú mày một phần, còn phần lớn chắc con thím hai nó tính toán.
- Chú ấy tính thế là phải rồi, tội gì mà không làm. Mà thằng Hoàng với con My cũng láo bỏ mẹ, trước giờ bọn nó có coi anh em chúng con ra gì đâu nên lần này mấy mẹ con nó bị như vậy con cũng thấy xứng đáng. Cho chết mẹ đi... Ơ, mày... mày ở đây hả Hoàng... Mày... định làm gì đấy...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ước Thành Thằng Khốn Nạn!