Logo
Trang chủ
Chương 28

Chương 28

Đọc to

Cũng chính vì làm nặng nhiều và thức xuyên từ chiều cho đến hết đêm nên thời gian này lớp học chính thức trở thành phòng ngủ của tôi. Đến chỉ để thu âm lại bài giảng và điểm danh, còn lại đều ngủ từ A-Z, bất kỳ môn nào, thầy nào. Vẫn nhớ cái môn quản trị nhân lực, bà giáo khó tính ngứa mắt đuổi khỏi lớp. Tôi như thằng ngáo đá, vật vờ giơ tay chào tạm biệt làm cả lớp cười ồ, rồi lại lếch thếch mò sang thư viện ngủ tiếp.

Chia nhóm thảo luận môn, Minh ấm ức ra mặt khi có tên tôi trong nhóm. Con bé này từ đầu năm đến giờ luôn khinh khỉnh với tôi. Phần vì cái sự ghét trước đó, phần vì coi thường tôi bị tăng ca, đã vậy còn hay "bay đêm", đến lớp thái độ và ý thức học hành cũng không ra gì. Chẳng biết ghét nhau có phải từ tâm từ tính không mà họp thảo luận nhóm toàn họp vào lúc 4h-6h chiều mới oái oăm. Nhóm 7 người, 4 nữ 3 nam, nhưng hầu như số nam chỉ bằng nửa số nữ vì tôi chỉ đến họp duy nhất 1 lần vào đúng hôm nghỉ làm. Cứ thế Minh càng ghét tôi hơn, lại có cớ cho tôi điểm đóng góp thấp nhất nhóm dù những phần việc được giao tôi đều hoàn thành đúng hẹn.

- Sao mày không bảo chúng nó đổi giờ khác, toàn để mất điểm oan thế!!!

Thằng Kiên vừa nhồm nhoàm ăn trưa vừa nhăn nhó tỏ vẻ không phục. Nghĩ thằng này cũng rỗi hơi khi chính bản thân tôi còn không thèm để ý thì nó cự nự mấy chuyện vặt này làm gì.

- À, mấy lọ thuốc bổ tao bảo mẹ tao gửi lên rồi đấy. Nhìn mày dạo này "tã" quá, hay đổi chỗ khác làm đi.

Kiên chép miệng lo lắng, thực ra nó mới chỉ biết tôi đi làm ở quán karaoke thôi. Chứ nếu biết tôi còn đang làm thêm cả cửu vạn chắc nó đề nghị "trợ cấp báo cô" để tôi được ở nhà mất. Nhiều lúc nghĩ như nó lại sướng, vừa học kỹ sư, lại có khiếu CNTT nên giữa năm hai nó đã xin được vào làm thêm cho VTC Game. Đến giờ cũng được gần 1 năm đi làm, mỗi tháng kiếm tằng tằng 6 củ là khỏe re rồi. Không như cái nghề kinh tế lý thuyết suông của tôi, đầu óc chưa bén nên khi nghề chưa thấm chỉ còn mỗi nước lấy lao động chân tay làm công cụ kiếm tiền.

***

Mấy hôm nay thi cử cuối kỳ mà người ngợm, chân tay tôi đau nhức ê ẩm. Mấy tuần trước bốc hàng vội quá tôi bị hàng "quật" ngược. Từ đó đến giờ vùng lưng và ngang hông cứ sưng và nhói suốt. Dán cao thì đỡ, chứ hễ cao "nguội" là cơn ê ẩm lại hoành hành.

- Tờ giấy này của ai!!!

Đang nhăn nhó vì đau, tôi giật nảy mình vì tiếng thầy giám thị nạt nộ ngay sau lưng. Quay lại thì thấy thầy đang đứng cạnh Minh ngồi ngay sau bàn tôi. Tờ giấy thầy cầm trên tay chắc là phao Minh làm để đáp cho hai đứa ngồi sau đây mà. Cái môn xác suất này nếu chịu học cũng không đến nỗi khó, nhưng chỉ cần lười ngay từ ban đầu thì sau này lúc thi ôn lại sẽ khá mệt. Bí thư mà dính quả này có khác gì ăn phải mìn "gương mẫu".

- Tôi hỏi lại lần nữa, tờ giấy này của ai chép cho ai. Nếu nhận tôi sẽ chỉ bắt nộp bài sớm, còn không tự giác tôi sẽ đình chỉ thi môn này lập tức người nào mà tôi phát hiện ra.

Ông thầy này nổi tiếng "hắc ám" trong trường nên chẳng ai nghi ngờ điều ông ấy nói. Hai đứa ngồi dưới mặt cúi gằm, tái mét nhưng vẫn không chịu đứng dậy, hèn thật. Minh cắn môi, má hơi hơi đỏ, mắt nhắm lại rồi thở dài như chuẩn bị quyết định làm gì đó.

- Tờ giấy này là của em ạ?

- Của anh? - Ông thầy hấp háy kính hết nhìn tôi nghi ngờ lại nhìn tờ giấy thi của tôi kiểm tra nét chữ. Cũng may vì chữ của tôi quá đẹp, hoặc vì chữ Minh xấu quá nên nhìn tờ giấy phao viết ngoáy nghiêng nghiêng, cứng cỏi cũng tương đồng nét chữ của tôi.

- Hừ, vậy cái này anh chép cho ai?

- Em làm sắp xong rồi nên viết lung tung thôi ạ. - Trong lớp có vài đứa khúc khích cười.

- Trả lời cho đàng hoàng nghiêm túc, anh chép phao cho ai?

- Thì em nói rồi nhưng thầy có tin đâu, em làm gần xong rồi nên chỉ ngồi viết linh tinh vậy cho đỡ căng thẳng thôi ạ.

- Thế sao đang từ bàn cậu lại bị vo lại rồi rơi xuống bàn dưới.

- Vâng, thì em vo lại rồi vứt đi mà thầy. - Lần này thì già nửa lớp rộ lên cười vì câu trả lời tỉnh bơ của tôi.

- Tôi đình chỉ thi cậu!!! - Ông thầy nghiêm giọng rồi giật lấy bài thi của tôi, lúc này là lúc bắt đầu thấy hối hận rồi, nhưng biết chẳng cứu vãn được nữa nên tôi cũng bình thản cầm bút đứng dậy tạo dáng như vĩ nhân thanh tao không màng thế sự.

- Thầy ơi, tờ giấy đó là bạn ấy chép cho em ạ!!! - Đến lúc này thì toàn bộ cả lớp đều đồng loạt ồ lên khi nghe những lời Minh vừa nói.

- Là em nhờ bạn ấy chép nên... thầy đình chỉ em chứ đừng đình chỉ bạn ấy ạ.

Minh nói rồi lập tức đưa bài thi của mình ra trước mặt ông thầy. Ông thầy hết nhìn tôi lại nhìn Minh, lườm chéo cả hai chán chê mới nói.

- Hừ, các cô các cậu... đúng là tuổi trẻ, toàn thích làm thân lừa ưa nặng... Còn đứng đấy làm gì, lên ký tên nộp bài rồi về đi.

Ông thầy xem ra cũng tâm lý, không đánh dấu bài hay đình chỉ thi mà chỉ bắt nộp bài sớm và vẫn cho ký tên đàng hoàng. Kể ra thì cả tôi và Minh cũng đều làm gần xong rồi nên có thể thở phào rời phòng thi sớm.

Cùng đi xuống 3 tầng cầu thang, nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Xuống đến đoạn rẽ dưới sân trường, tôi mới nói khẽ.

- Đồ mua việc, dở hơi!!!

- Tự nói chính mình, đồ điên!!! - Nói xong Minh ngúng nguẩy đôi mông cong nhấp nhô rời đi. Tôi cười nhẹ vì tôi biết tai con bé đó thính lắm.

"Cám ơn vụ hồi chiều! Thi nốt 2 môn cuối cả nhóm tụ tập liên hoan. Nhớ đi đấy, mà thôi đến được thì đến, không cũng chẳng sao!!!"

Tin nhắn Minh gửi tôi lúc tôi đang dọn bàn ở quán karaoke. Định nhắn lại, nhưng lại đắn đo không biết nên "Ừ, Uhm, Ờ, Yes hay Okie" cho hợp văn cảnh. Cuối cùng tôi chọn bỏ qua không nhắn vì chợt nhớ mỗi lần reply tin nhắn của Minh là mỗi lần xung khắc. Hiếm hoi mới có lần "nhẹ nhàng" thế này, không nên phá hỏng thì hơn. Quyết vậy.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ma Pháp Công Nghiệp Đế Quốc
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN