Logo
Trang chủ
Chương 29

Chương 29

Đọc to

Ngày thi môn cuối cùng, Minh đến thi với một miếng băng nhỏ trên má. Tôi hỏi đùa Huyền về trào lưu style "sẹo vẩy" nở rộ trở lại thì Huyền nó thật thà kể luôn nguyên nhân miếng băng đó. Chẳng biết thế nào mà vừa rồi lúc hai đứa đi thi, một con bé khác khoa cùng trường lại dẫn hai con bạn nó chặn xe đòi đánh ghen vì thằng nó thích lại là một trong những cái "đuôi" suốt ngày bám theo Minh. Huyền chưa kịp can thì chúng nó đã lao vào bụp nhau. Kết quả... một mình Minh đập tơi bời ba con bé đó. Hỏi sao ghê gớm vậy hóa ra nó học karate từ bé, giờ mới nhớ lại vụ đáp gạch cách đây 1 năm. Lại gai gai nghĩ đến mình cứ lởn vởn khiêu khích nó, có ngày nó điên lên đấm xoáy, đá chẻ cho mấy phát chắc cũng đủ tèo.

***

Thi cử xong xuôi, vài ngày sau nhóm chúng tôi tụ tập lại liên hoan như đã hẹn. Hôm nay thời tiết chắc đẹp nên lòng người cũng dễ chịu hơn. Không còn thấy Minh lườm nguýt, khinh khỉnh tôi như thường ngày nên ăn uống cũng ngon miệng hơn hẳn. Nhậu xong cả bọn lại kéo nhau đi hát hò, quán karaoke này hình như là quán quen của Minh vì vừa mới đến đã thấy nhân viên và bảo vệ đi ra cười nói với con bé. Đúng lúc cả bọn còn đang lúi húi giao xe cho nhân viên thì không biết từ đâu có 3 chiếc xe rú ga kéo đến. Trên xe có tất cả 4 trai 3 gái, 3 đứa con gái nhìn cũng trắng trẻo, "sạch sẽ", còn 4 thằng kia xăm trổ, vảy mực khắp người, nhìn là biết hạng lưu manh, côn đồ. Vừa nghe một đứa con gái trong đám đó chỉ mặt Minh hô to "Chính là con này, đập chết mẹ nó đi!!!", tôi đã lăm lăm rút ngay con cờ lê vặn ống nước bọc trong túi áo mưa ra đứng chắn trước mặt chúng nó. Sở dĩ lúc nào cũng mang theo con cờ lê này vì đó là vật phòng thân duy nhất của tôi mỗi khi đi đi về về qua khu xóm liều Long Biên hàng đêm. Những hôm thân xác mệt mỏi rã rời, nhận tiền công xong, lúc về chạy ngang qua mấy con ngách nhỏ tối, sâu hun hút mà không có gì phòng thân cũng chẳng khác mấy đêm rằm tháng bảy đi bộ qua khu nghĩa địa.

Bốn thằng thấy tôi lỳ lợm thủ thế, tay lại lắc lắc chiếc cờ lê cứng đặc, đỏ lòm liền khựng lại. Nhưng sau nghe con nhỏ đó vừa chửi vừa thúc nên chúng nó cũng trợn mắt tiến đến. Tôi biết bọn này vẫn còn do dự, nhưng kiểu gì chúng nó cũng đánh. "Tiên hạ thủ vi cường" - biết trước sau gì cũng không thể tránh được, tôi liều lĩnh lao lên trước khua khoắng loạn xạ chiếc cờ lê. Múa may lung tung vậy mà cũng trúng tay một thằng và làm cả bọn phải lùi ra giữa đường. Tôi thuận thế hùng hổ đập vỡ yếm chiếc xe gần đó của bọn nó để "thị uy". Nhưng sai lầm cũng từ đây mà ra, khi mấy thằng đó không những không sợ, ngược lại còn long sòng sọc lao đến. Đấm, đá, quăng, vật, chống đỡ một lúc là hết sức, tôi nhanh chóng bị bốn thằng đó quây và đánh như bị bông sũng nước. Lòng vừa đau vừa hận hai thằng mặt mẹt cùng lớp nãy giờ không dám tương trợ "hộ giá".

- ĐM chúng mày bị một lần chưa sợ à?

Dù tối tăm mặt mũi, nhưng tôi vẫn nghe rõ tiếng huyên náo can ngăn xung quanh, sau cùng là tiếng quát của Minh. Liền theo đó là tiếng kêu thét của con gái. Những cú đá, cú sút lên người tôi cũng vơi dần, chỉ thấy có mấy bàn tay rất mạnh kéo tôi vào vỉa hè và hỏi có sao không. Mắt tối sầm vì nhiễu, mở ra mãi mới nhìn thấy toàn cảnh xung quanh. Bốn thằng lưu manh vừa rồi, thằng thì bị giữ, thằng cũng đang thành "bao cát" cho người ta đánh giống tôi khi nãy. Nhìn sang bên cạnh thấy Minh đang túm tóc vả đôm đốp vào mặt đứa con gái lúc nãy ra lệnh. Hai đứa còn lại đang quỳ gối khóc lóc van xin. Ầm ĩ và ngổn ngang không khác gì cái chợ đêm Long Biên những lúc xe chở hàng về bãi. Ra là chủ quán karaoke này là người thân của Minh, nên vừa lúc Minh đánh con nhỏ kia thì tốp bảo kê trong quán cũng chạy ra "riềng xả" bốn thằng lưu manh này. "Hộ giá" chậm vãi, chỉ chậm thêm một chút nữa thôi chắc cái thằng tôi ngày mai khỏi đi làm luôn.

***

Sơ cứu, thấm máu tạm thời xong cả nhóm dẹp chuyện hát hò để đưa tôi vào viện kiểm tra. Dính vài vết ở ve mắt, đầu và khuỷ tay phải khâu, còn đâu xương cốt cũng không có gì nghiêm trọng. Nghỉ nốt tối nay và ngày mai là có thể đi làm bình thường.

- Lưng ông làm việc gì mà để bị như vậy thế?

Cả nhóm vào hỏi han tình hình tôi mà câu nhiều nhất tôi nghe được là câu hỏi trên. Hệt như câu hỏi lúc nãy bác sĩ khám bệnh hỏi tôi. Tôi không biết mấy đứa bạn mình tưởng tượng những gì, nhưng tất nhiên là tôi không nói.

- Chấn thương lúc chơi thể thao thôi mà, hì hì.

***

Nghỉ được một hôm, đêm nay tôi lại tiếp tục "kiếp 90000". Mấy vết thương hôm qua tưởng xoàng mà hôm nay hò nhau buốt rức khiến tôi mất sức nhanh chóng. Đẩy nốt chiếc xe hàng qua khúc mấu cầu đáng ghét mà tôi như muốn gào lên vì đau và mệt. Tuy nhiên, chẳng ai giúp mình nên vẫn phải cắn răng đẩy hơn 3 tạ hàng đến điểm tập kết. Mồ hôi ứa ra chảy tòng tòng như tắm, nhận tiền xong đứng dậy đi lấy xe mà muốn ngã vật ra nền đất bẩn tanh hôi mấy lần. Run rẩy bước từng bước chậm chạp qua quãng đất vắng ra bãi lấy xe mà tôi thấy lạnh gáy vì cứ cảm giác có người đang bám sau lưng. Bước thêm chục mét nữa qua lán chợ cảm giác ấy càng rõ rệt hơn. Tôi vớ luôn nửa miếng gạch vụn kê trên sạp lán, quay ngoắt lại.

- Mẹ mày thằng nào thì lộ mặt ra đây!!!

- ... Tôi... làm gì mà hung hăng vậy!!!

Tay vẫn giơ cao viên gạch, tôi như chết lặng khi bước ra sau chiếc lán là giọng nói và khuôn mặt xinh đẹp của Minh.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: [Kỳ Bí] Quá trình khai hoang từ thế kỷ 19 của Gia Tộc
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN