Hôm nay tôi tình cờ gặp lại một người quen cũ là anh Long, gọi là anh nhưng cũng gần 40 tuổi rồi. Anh Long ngày xưa vẫn chạy xe buôn cho nhà tôi, sau anh nghỉ lấy vợ rồi xoay nghề khác. Giờ gặp lại mới biết anh quay lại nghề cũ nhưng lần này là trực tiếp làm mối chạy xe. Chưa cần nghe tôi kể anh đã biết biến cố xảy ra với gia đình tôi, đúng là cái mũi của cánh nhà buôn. Tin tức gì cũng biết, cũng thông, có lẽ cũng vì vậy mà chữ "tình" trong giới này nó bạc. Biết gia đình tôi tan đàn xẻ nghé, mẹ tôi không người chung lưng đấu cật lại đau yếu nên các mối làm ăn cũ dần lảng dần. Họ vẫn thăm hỏi mẹ tôi, còn về chuyện làm ăn thì xem như là đứt đoạn.
- Có muốn kiếm thêm nữa không, tao có việc này vất lắm nhưng làm ít mà kiếm cũng tạm.
Biết áp lực đang đè trên vai tôi nên anh Long xếp cho tôi một chân cửu vạn bốc hàng ở chợ đêm Long Biên. Đừng nghĩ nghề này chỉ cần có sức là làm được, không đơn giản chút nào đâu. Anh Long động tâm như vậy khi nhìn thể trạng gầy gò của tôi, nhưng chỉ cần có tiền và làm ăn đường hoàng thì tôi chẳng quản chi.
***
Vậy là lịch sống mới được "set up", làm ở quán karaoke tới hơn 12h đêm, tôi xin ở lại tranh thủ chợp mắt đến 1h rồi lại chạy xe đến chợ đêm Long Biên tiếp tục "ca 2". Đêm đông, khi mọi người vẫn còn chìm sâu trong giấc ngủ. Hà Nội vắng lặng và tê tái trong rét buốt, sông Hồng hun hút từng cơn gió lạnh lầm lỳ tới buốt gan. Thì dưới gầm cầu Long Biên rực sáng ánh đèn đã huyên náo tiếng người, tiếng còi xe, tiếng thùng xốp, các tông rơi lịch bịch trên xe kéo sắt. Đó cũng là lúc bắt đầu ngày làm việc mới của người lao động và dân buôn bán chợ đêm Long Biên.
Dân tứ xứ tụ về đây làm việc rất nhiều và tới 90% là để làm cửu vạn hoặc những việc bán sức đúng nghĩa. Những ngày đầu mới làm tôi thật sự choáng váng trước mức độ nặng nhọc của công việc và cả cái không khí giành giật miếng cơm manh áo ở đây. Đâu phải cứ có sức là làm được đâu mà phải nhanh chân kiếm khách, nhanh tay bốc vác. Người khôn của khó, hàng trăm người đều có nhu cầu công việc như nhau nên phải bon chen, đạp lên nhau theo đúng nghĩa đen để giành lấy công việc cho mình.
Mấy hôm đầu tôi gần như suy kiệt không chịu nổi sau mỗi chuyến bốc hàng. Hàng trong xe toàn tính theo đơn vị tấn. Hôm nào xe về ít còn có thể thong thả mà làm, chứ còn xe về nhiều thì phải nhanh tay nhanh chân, quát nhau mà làm không ngơi nghỉ. Thiết nghĩ nếu không được trả công thì cũng chẳng khác cảnh nô lệ đẽo đá, chở đất ngày xưa là mấy. Bốc được vài chuyến đầu đã chùn chân, mỏi gối, mắt hoa, mồm miệng run lên để thở. Trong khi nhìn nhiều phụ nữ hơn tuổi mình, bé nhỏ gầy gò hơn mình vẫn phăng phăng kéo những xe kéo nặng hàng mấy tạ chạy tới chạy lui. Đúng là con người sinh ra trong tôi thép, mồ hôi cứa vào mắt cay xè, tôi lại nghiến răng cho tê cảm giác, tiếp tục công việc "cực hình".
Mỗi thùng hàng to nhỏ vài cân kiếm được 3-5 nghìn, cứ lầm lũi kiên trì bốc cho xong cũng kiếm được khoảng hơn 100 nghìn cho mỗi xe hàng. Tôi có thể nói là người khá may mắn khi được anh Long "cơ cấu" vào đội bốc hàng cho đội xe của anh ấy nên không phải lo cảnh giành khách bữa được bữa không. Ngày nào cũng có xe về bãi, ít thì 1-2 xe, nhiều thì có khi 4-5 xe về cùng một lúc. Nhưng làm từ 2h thường tôi chỉ cố được 3 xe nên sau dần tôi cũng bỏ luôn giấc ngủ tạm để đến chợ làm luôn sau khi nghỉ quán. Những đêm xe về nhiều là những đêm mệt nhất nhưng cũng kiếm được nhiều nhất tới cả mấy trăm nghìn. Cái nghề đúng như "dân trâu ngựa" ở đây than thở, áo ướt thì no - ăn khô chết đói. Cầm từng đồng bạc lẻ vài nghìn trên tay mà giữ như giữ kho báu, hơi thở nặng nề vì mệt, vì thấm thía tận xương tuỷ giá trị thuần túy của mồ hôi nước mắt nó thế nào.
***
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Thiên Chí Tôn