Logo
Trang chủ
Chương 3

Chương 3

Đọc to

Cuộc sống của tôi từ bé đến lớn nó cứ trôi qua êm đềm như vậy. Kể cả là ở thời điểm nhà tôi mất mát tiền của những năm mới sinh em gái thì điều tôi cảm nhận đc vẫn là sự no đủ mà bố mẹ cố gắng dành cho 2ae. Vực dậy k.tế gđ chỉ sau một thời gian dù không bao giờ có thể bằng đc như trước nhưng cũng đủ khá giả và hơn nhiều gđ khác cùng thời.
Mẹ tôi thực sự là người quan trọng trong giai đoạn này. Ko những là chỗ dựa động viên bố tôi, mà còn vay mượn khắp nơi cùng bố tôi gánh vác công việc. Cái đức tính nhẫn nhịn, hy sinh đó của mẹ sau này đôi lúc tôi vẫn nói mẹ dại. Là mẹ luôn chịu phần thiệt để rồi nhận lại cái khổ về mình. Mẹ thì lúc nào cũng chỉ cười và nói "ko vậy làm sao nuôi chúng mày lớn đc thế này":smile:, bao giờ cũng thế, câu hỏi ngược của mẹ cứ nhẹ tênh ko vương chút do dự hay mong đợi nào.
My, đứa em gái nhỏ của tôi, có lẽ nó giống mẹ nhiều hơn tôi. Vì sao ư? Ngoan và chăm chỉ, 12t đã biết mon men giặt quần áo cho anh:smile: (thực ra là chỉ đc giặt cho mình tôi vì nhà có máy giặt và người giúp việc nên bố mẹ ko cho nó làm nặng). Lên lớp 8 đã có thể đứng bếp và nấu nướng một mình. Cũng ko có gì đặc biệt hay ghê gớm nếu so với nhiều con bé cùng lứa khác, chắc chắn vậy. Nhưng với một đứa đc sinh ra trong no đủ như My, tôi vẫn rất hãnh diện vì có một đứa em vừa ngoan vừa học giỏi như nó. 2ae cách nhau tới 6t nhưng hợp và thân nhau, đó có thể xem là điều may mắn. Nhưng cho đến giờ, nhiều lúc nghĩ lại tôi vẫn cảm thấy chạnh lòng vì ngày xưa đã ko giành thêm đc nhiều sự quan tâm hơn cho nó. 2 người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình, kể về đời tôi chắc chắn ko thể thiếu họ.
Còn một người nữa chưa nhắc đến... Ừm, là bố tôi, người mà tôi vẫn luôn yêu cho tới khi ông quay lưng ra đi và nhẫn tâm dẫm nát hạnh phúc bấy lâu của gđ. Từng ko thèm nhìn mặt, từng có ý định từ ông. Nhưng cái hiếu của một thằng con trai, cái nghĩa của một thằng đàn ông 20t ko cho phép tôi làm điều đó. Vẫn giữ nguyên trọn vẹn 2 chữ "cha-con", dù vậy thì tình yêu mà tôi giành cho ông đã chìm sâu theo những cơn đau trong lòng từ lâu lắm rồi. Những chuyện sau này về tôi cũng ko còn liên quan gì nữa.

***

Cơn gió đông thổi tràn qua mặt, lặng lẽ lưu lại chút hơi lạnh phảng phất nơi đầu mũi, dịu đi lại thành man mát, ngòn ngọt. Con phố trung tâm sầm uất nhất thành phố dẫn về phía nhà thờ tắc nghẹt dễ đã đến chục phút. Phố tỉnh lẻ nhỏ nhắn, xinh xắn nhưng vào đêm Noel như cũng muốn nảy nở cùng không khí đón giáng sinh rộn ràng của mọi người.
- Hoàng, nhìn kìa.
Mai Thuỳ thỉnh thoảng lại vỗ mạng sườn tôi, hướng ánh mắt thích thú có chút gian tà sang chiếc xe máy bên cạnh... Cái Hạnh cuối cùng cũng chịu ôm thằng Kiên rồi, vậy xem như công sức cầm cưa đẽo cầy từ tận cuối năm học trước của thằng này cuối cùng đã đạt thành quả.
Kiên và tôi là bạn cùng lớp từ cấp 2 cho tới cấp 3, có thể xem như đủ thân để trở thành try kỷ giường chiếu (từng mặc chung sịp mỗi khi đến nhà nhau ngủ:smile:). Hạnh và Mai Thuỳ học chung lớp bên cạnh. Hạnh đẹp gái, Thuỳ cũng vậy và thằng bạn quý hoá kia thường năn nỉ ép buộc tôi đi cùng nó trong những cuộc hẹn hiếm hoi nó mời đc 2 người. Tất nhiên người mà nó để ý và tấn công Hạnh nhưng Mai Thuỳ lại là bạn thân cũng là "tấm lá chắn" phòng thân mà Hạnh luôn rủ theo cùng. Điều này đồng nghĩa, tôi lại trở thành "tấm chứng chỉ" cho sự trong sáng và đứng đắn của Kiên. Dễ cũng đến vài chục cuộc hẹn như vậy trong hơn nửa năm, chưa kể những lần đi chung đi riêng nhỏ lẻ khác. Hạnh kiêu kỳ, cao giá vì đc nhiều người để ý nhưng Kiên cũng chân thành, đủ kiên trì để chinh phục cô nàng.
Chứng kiến hầu hết toàn bộ quá trình cưa cẩm đó, tôi và Mai Thuỳ có lúc ngán ngẩm, có khi nhiệt tình nhưng tựu chung đều có cảm giác mình là người quan trọng khi chúng nó xích mích, nay phút chốc trở thành người thừa khi 2 đứa nó hạnh phúc:smile:. Và cũng chính trong phút chốc ấy lại có 2 trái tim như nhận ra nhịp đập khác lạ của mình. Hơn nửa năm theo dấu cuộc cưa cẩm của bạn mình, đối tác quân sư của cả 2 nửa vô tình mà như hữu ý lại nảy sinh cảm giác với nhau. Điều này thằng Kiên đã nhận ra từ cách đây vài tuần trong lần kỳ kèo mặc cả tôi đi hẹn cùng nó.
- Mày thích cái Thuỳ rồi phải ko???
Tất nhiên là tôi trối, trối ngay, trối đây đẩy. Thằng Kiên thấy vậy chỉ cười đểu, xem như nó đã đọc thấu lòng tôi nghĩ gì. Ừ thì tôi công nhận là mình có chút thích Thuỳ thật.

- "Cái Thuỳ hình như cũng thích mày, em yêu tao xác nhận."
Con N70 mới cứng cựa thời bấy giờ trong tay tôi hiện lên tin nhắn thằng Kiên vừa gửi. Ngẩng mặt lên đã thấy nó nháy mắt cười rồi tăng ga cho xe chuyển động. Con phố sau một hồi tắc nghẽn đã có thể lưu thông trở lại, tôi cũng cho xe chầm chậm chạy theo, hoà cùng dòng người đang háo hức đổ về nhà thờ thành phố.
- Chiếc kẹp này có lẽ sẽ hợp hơn nếu mình để tóc ngắn. - Mai Thuỳ chỉnh lại chiếc kẹp tóc trên đầu. Chiếc kẹp kim loại đính đá viền nơ cách điệu này là tôi tặng Thuỳ trong một lần 4 đứa đi chơi với nhau, cũng chỉ là tiện tay nhặt lấy vì thấy hoạ tiết của nó khá tinh tế. Ko ngờ rằng hôm nay Thuỳ lại dùng nó.
- Mình nghĩ là sẽ hợp đấy. - tôi đưa tay làm nhanh động tác chụp ảnh. Mai Thuỳ hơi khựng lại vì bị chụp trộm nhưng có lẽ đã quen với những trò bất ngờ tôi hay làm hoặc là những cử chỉ hành động khó lường của tôi nên cô ấy chỉ vuốt nhẹ tóc và mỉm cười. Lại một shot nữa ngay tức thì, nền là mặt chính nhà thờ cổ kính, giữa phông là một cô gái xinh tươi đang nghiêng mái đầu khẽ vuốt tóc.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Truyện ma trò chơi ác nghiệt
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN