Logo
Trang chủ
Chương 4

Chương 4

Đọc to

Tình cảm học trò những năm cuối cấp đúng theo nghĩa tươi đẹp mà người ta vẫn nói. Lãng mạn, vội vã lại có chút lâng lâng bay bổng mơ hồ đến từ sự non nớt tuổi trẻ. Với một thằng con trai vừa bước qua tuổi 18 như tôi, định nghĩa về tình yêu có thể hiện diện nơi cặp đôi Kiên-Hạnh. Cũng có thể khác hơn nếu nhìn vào cách yêu của những thằng bạn cùng phố, cùng điều kiện giống tôi. Tình yêu của chúng nó khi ấy, với vài đứa đã phảng phất mùi vị của tình dục. Có thể coi là bột bột công tử sinh ra trong áo ấm, nệm êm, lớn lên trong no đủ, sung túc nhưng tôi thừa nhận mình hãy còn "gà" ở khoản này. Mặc dù cũng đã "qua tay" mối tình đầu lãng xẹt năm lớp 10 nhưng tất cả chỉ dừng lại ở hôn hít, cọ xát bên ngoài. Được gần 1 năm cả 2 đều thấy nhàn nhạt, cảm giác yêu chưa tới nên chia tay trong thanh thản.
Với Mai Thuỳ là một cảm giác có phần sâu lắng hơn, ko còn sự vội vã, hấp tấp hay ngộ nhận mà là một sự chậm rãi đến trù trừ. Chậm rãi để tìm hiểu, chậm rãi để cảm nhận giống như món hầm sườn, càng hầm lâu thì càng ngọt ngào vậy.
Chúng tôi cứ để ý nhau như vậy, ngày một nhẹ nhàng, ý tứ hơn trong mỗi lần gặp nhau. Ko đơn thuần là cuộc gặp 4 người nữa mà còn có những cuộc hẹn riêng chỉ có mình tôi và Thuỳ... "tình trong như đã mặt ngoài còn e"...

Tháng 5 hè về, cuối cấp thật rồi, mới đó đã sắp qua quãng thơ ngây còn đc gọi tên là tuổi học trò. Ôn tập, học thêm, luyện lò tăng ca nước rút nhưng vẫn ko thể lấy đi khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng giành cho lưu bút, kỷ yếu, album, những thứ vương vấn cuối cùng níu kéo quãng đời học trò... Tất nhiên cũng ko thể thiếu những lời muốn nói, hoặc chưa nói muốn chôn giấu hoặc để dành sau cuộc thi quan trọng sắp tới...
- Giá mà chúng mình cứ mãi thế này nhỉ. - Mai Thuỳ nói như tự sự khi đứng quay lưng để tôi viết lưu bút vào lưng áo cô ấy.
- Vào đh sẽ có nhiều thứ thú vị hơn nhiều. - tôi chầm chậm nét bút, cảm nhận mơ hồ đường nét da thịt sau làn áo mỏng manh.
- Hoàng cũng đăng ký thi trường giống mình vậy phải cố gắng đỗ nhé.
- Nếu mình đỗ còn Thuỳ trượt thì sao? - tôi bật cười hỏi lại.
- Oà, vậy thì mình khóc vì buồn mất.
- Ko thấy vui cho mình à?
- Hoàng đi mà ko có mình hay... mình đi mà ko có Hoàng... đều ko thể vui đc...
Mai Thuỳ ngượng ngùng nói trong hơi thở ngắt quãng, phút chốc quay người lại đặt lên má tôi một nụ hôn phớt.
- Nhớ nha Hoàng, lên đại học mới là thời gian giành cho chúng mình!!!
Nụ hôn năm ấy thật nhẹ mà sao cứ nóng ran như màu phượng đỏ rực cháy vậy.

Nhiệt huyệt học tập bùng phát trong hơn một tháng cuối, tôi hiểu lực học của mình đến đâu khi bố mẹ đã phải tính trước đường tống đi du học nếu thi trượt. Tất nhiên tôi chẳng phải dạng dốt nát hay kém cỏi gì, nếu để so sánh với những đứa có điều kiện khác thì rất vô cùng vì có đứa hư đứa ngoan. Tôi tự nhận mình nằm lưng chừng khúc giữa, nghĩa là ko kém nhưng cũng chẳng có gì xuất sắc. Điều này thì tự bản thân bố mẹ tôi đã từng áy náy mà công nhận rằng, bố mẹ làm ăn buôn bán nên khả năng sư phạm định hướng cho con cái ko sát sao bằng những gđ trí thức khác. Tôi thì thấy ko hẳn vì cái My em tôi chẳng phải đang học rất tốt đấy sao, bản thân có tố chất nhưng tất cả do lười mà ra thôi. Nay nhờ câu nói của Thuỳ như mang đến cho tôi 1 liều thuốc kích thích. Nghĩ sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại chịu để ý tới một thằng vừa xấu vừa đen như tôi (thực ra ko hẳn là xấu mà chỉ là ko đẹp trai thôi, còn nước da hơi ngăm đen là thừa hưởng hoàn toàn từ bố tôi). Gđ khá giả có thể là một lợi thế nhưng những cái "đuôi" bám theo Mai Thuỳ ko thiếu những thành phần thế này. Suy cho cùng chỉ có bù lại bằng việc học, cụ thể là thi đỗ đh tôi mới có thể tự tin đón nhận tâm ý của Thuỳ.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Kinh Khủng Tu Tiên Lộ
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN