Logo
Trang chủ
Chương 30

Chương 30

Đọc to

- Sao vậy? Vẫn nghĩ tôi định làm gì anh à? - Minh đứng chụm tay, hơi cười khi thấy bộ dạng giơ gạch thủ thế của tôi. Thấy cô ấy cười, tôi có chút sượng sùng. Định vứt viên gạch đi, sau lại giật mình giữ lại đặt lên sạp lán. Minh thấy vậy lại tủm tỉm.
- Cứ lảng vảng như ma vậy? - tôi lầm bầm chữa thẹn. - Mà sao cô lại ở đây?
- Tôi ở đây thì sao?
- Chỗ này chỉ giành dân buôn bán, cửu... - miệng tôi ngắc ngứ không nói được hết câu.
- Haiz, khỏi phải giấu nữa, tôi theo anh từ chập tối đến giờ rồi.
Nghe Minh nói vậy, lòng tôi tự dưng cảm thấy buồn. Không hiểu sao nữa... không phải buồn vì tự trọng của một thằng từng sống trong điều kiện. Cũng không phải buồn khi người khác nhìn nhận công việc mình đang làm. Nỗi buồn đến nhiều khi đơn giản chỉ là sự cảm nhận nỗi cô đơn trong lòng, không biết tỏ cùng ai.

Bốn rưỡi sáng trên cầu Long Biên... Cuối đông nên trời vẫn tối đen kịt, gió đông trên cầu thổi ngào ngạt tới tấp, mang theo hương sông và mùi cỏ cây bên bờ chân cầu. Hai bóng người đứng cạnh hai chiếc xe, một ga một số, tiếng xuýt xoa thi thoảng lại vang lên...
- Sao vậy? - Minh tròn xoe mắt khi thấy tôi khoác chiếc áo khoác của mình lên người cô ấy. Cái áo này từ lúc cùng Minh lên cầu hóng gió tôi vẫn không mặc vì biết thể nào cô ấy cũng lạnh vì không quen.
- Áo này nãy giờ tôi chưa mặc... không sợ bẩn đâu.
- Ra đây là lý do trời lạnh vậy mà anh vẫn không chịu mặc áo... Vẫn còn mùi mồ hôi nè. - Minh cười hít hà cổ áo, tôi lặng lẽ nhìn cô ấy. Mái tóc dài buông xoã, cùng cơ thể mảnh mai ngoan ngoãn thu mình trong chiếc áo khoác dày. Không còn chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, nhìn Minh lúc này quả thực rất nữ tính.
- Sao, nhìn gì vậy?
- Đã bảo trời lạnh rồi còn không nghe. - bị phát giác nhìn trộm, tôi lẩm bẩm quay đi.
- Thì anh nói mệt chưa muốn về còn gì. Không lên đây hóng gió chẳng lẽ cứ ngồi ở chợ cho muỗi đốt no. - Minh nói rồi đưa hai tay đập liền mấy cái. Trên cầu lúc này đã rền rĩ xe cộ đi lại nhưng tiếng vỗ tay ấy vẫn tách biệt hoà vào không trung.
- Đập gì đấy? Đập muỗi à?
- Yên ắng quá nên đập vậy cho vui thôi.
- Dở hơi!!! - tôi bật cười.
- Lèm bèm như đàn bà!!! - Minh nghiêng mặt kiêu kỳ, tóc mai vài sợi thướt tha bay trong gió.
- Không hỏi tôi... Vì sao lại làm công việc đó à? - tôi hỏi điều thắc mắc nãy giờ.
- Mỗi người đều có chuyện riêng của mình và không phải ai cũng muốn chia sẻ với người khác. Tôi thấy mình không nên hỏi vì có hỏi chưa chắc anh đã chịu nói.
- Thế là nghĩ ra cách theo dõi tôi?
- Xin lỗi nha, chỉ vì tò mò thôi. Anh thấy khó chịu thì cứ trách tôi đi... Này, sao không nói gì vậy, giận thật rồi à?
- Cô muốn nghe chứ...
Minh lại tròn mắt nhìn tôi, khẽ gật đầu...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ma Pháp Công Nghiệp Đế Quốc
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN