Logo
Trang chủ
Chương 31

Chương 31

Đọc to

Gió vẫn thổi thốc từ sông Hồng, ùa vào ào ạt xoáy quanh lan can thành cầu. Tôi và Minh vẫn đứng cạnh nhau, im lặng không nói gì. Mỗi cõi lòng là một tâm trạng riêng nhưng có lẽ đều chung cảm xúc man mác sau câu chuyện tôi vừa kể.
"- Cứ nếm trải, làm quen, thích nghi rồi từ từ trải nghiệm nỗi đau, để mặc thời gian trôi qua. Đó chính là vị thuốc mặc định tốt nhất có thể chữa lành những vết thương sâu trong lòng..." - xoa hai tay vào nhau, tôi cảm thán với suy nghĩ trong lòng. Khi còn sướng người ta hay sợ khổ, nhưng có khổ và biết chấp nhận nó mới thấy sức chịu đựng của bản thân tới đâu.
- Lạnh à... mặc áo vào đi. - Minh cởi chiếc áo khoác rồi khoác lại cho tôi.
- Không lạnh...
- Lần sau đi với gái là không được sỹ, nhớ chưa!!! Chỉ thiệt mình thôi mà chúng nó không có cảm động đâu, hì hì (sau này mới biết là ngược lại).
Thời gian trôi dần, trời vẫn đen mờ như thế nhưng từ đằng chân trời đã lờ mờ rạng sáng. Từng nhịp xe vẫn rền rĩ, nối đuôi nhau qua lại trên cầu...
***
"- Anh hứa đi, không bao giờ được bỏ em đâu đấy!!!
- Lần này chắc là lần 101 anh hứa rồi.
- Nhanh, hứa với em đi.
- Rồi rồi, anh hứa. Được chưa.
- Chụt! Em yêu anh nhiều lắm đấy, có biết không.
- Anh biết chứ, anh cũng vậy mà... Từ từ đã em, đợi anh mở cái cửa này đã.
- Sao vậy, anh đi đâu đấy, em còn ở đây mà...
- ...
- Chết rồi, mẹ đang lên, giấu đâu bây giờ. Teppi, teppi...
- ...
- Sao truyện dán kín hai mặt thế này thì làm sao mở ra được hả anh?
- Cầm cẩn thận, tao kẹp tiền bên trong nên phải bọc kín băng dính cho khỏi rơi.
- Gì ạ? Tiền gì ạ?
- Tiền để bố mày chữa bệnh, thôi mày đi đi. À mà nhớ về quê rồi mới được đưa cho bố mẹ đấy, ai hỏi cũng phải bảo nhặt được ngoài đường nhớ chưa. Thôi đi đi... nhìn cái gì mà nhìn, tao bảo đi nhanh đi cơ mà, đi đi.
- ...
- Thôi chết, đưa nó đúng quyển mình vẽ con hesman đẹp nhất rồi... Ê này... "
- Thằng ôn này, mơ mộng éo gì mà cứ giật tóc tao thế, dậy dậy!!!
Tôi mơ hồ nghe tiếng Kiên gọi, người bị đạp lên đạp xuống, mãi một lúc đôi mắt nhức mới nhăn nhó mở ra được. Nhìn cái đầu rối bời, cái mặt hằm hằm của nó tôi chẳng thèm nói gì, chỉ cười khẩy rồi lại nằm lăn ra giường ôm gối cho qua cơn ngái ngủ sau giấc ngủ không sâu. Sáng sớm nay chia tay Minh, về đến nhà là tôi tắm rửa rồi ngủ luôn. Bình thường vì mệt, cứ đặt mình xuống là ngủ mê mệt chẳng biết trời đất gì. Không hiểu sao hôm nay lại mê man linh tinh như vậy, mà toàn mơ những chuyện cũ. Kỷ niệm yêu đương với Thùy thì không nói nhưng đến cả cái chuyện xa lắc xa lơ từ hồi bé tý với "con bé thuyền giấy", chẳng bao giờ tôi nghĩ đến mà cũng mê man lạc vào giấc mơ vừa rồi. Nhìn đồng hồ đã hơn 11h, nay ngủ nhiều hơn mọi khi mà cảm giác lại mệt mỏi vì mấy cơn mộng mị.
Buổi chiều Kiên đi làm, phòng chỉ còn lại mình tôi ôm laptop ngồi học TA. Nghĩ cũng may khi hồi đó bán hết mọi thứ nhưng vẫn giữ lại con Dell này, giờ mới có cái để học hành, lên mạng. Đang o ê t ê tê thì Minh gọi, nói đang tìm nhà tôi nên kêu ra đón.
- Sao mò được đến tận đây vậy? Ban sáng tôi chỉ bảo ở quanh khu này thôi mà.
- Hải béo chỉ.
Ra là thằng Hải "chỉ điểm", hồi tháng 11 nó có đến nhà tôi một lần để đưa mấy tài liệu tôi nhờ nó tìm giúp.
- Sao cứ đứng ngây ra thế, khách đến nhà cũng chẳng thấy mời được cốc nước lọc.
Nhìn Minh lườm lườm, tôi đưa tay gãi đầu vì ban nãy thằng Kiên đi làm đã tu hết nước trong bình rồi. Chưa kịp đun nước mới thì Minh đã đến.
- Hết nước rồi chưa kịp đun, giờ một là đợi đun nước, hai là... uống tạm nước lã nhé.
- "Quý hoá" quá, thôi chả dám nhận đâu, tôi đến để đưa anh mấy thứ này thôi. - Minh lấy trong túi xách một lọ mật gấu nhỏ và hai chai nước một đen một nâu.
- Mật gấu lúc nào anh thấy đau lưng thì bôi, còn hai chai nước thuốc này nhớ bôi liên tục nhé. Sáng - chiều - tối, bôi càng đều càng tốt.
- Cảm ơn cô nhưng mà không cần đâu.
- Sao lại không cần, lưng sưng cả mảng thế kia mà. - Minh lườm vỗ nhẹ vào lưng khiến tôi giật nảy.
- Dán cao cũng đỡ rồi.
- Chả ăn thua, cao dán chỉ giảm đau chứ có chữa được đâu. Hơn nữa thuốc tôi cũng lấy về rồi, anh không dùng tôi cũng đem đổ đi thôi. - Minh có vẻ hơi bực
- ... Vậy chỗ thuốc này cô mua hết bao nhiêu vậy? - tôi nói rồi đưa tay lấy ví, mấy thứ mật gấu với thuốc thang này hẳn không rẻ.
- Làm gì vậy, cất ví đi, tôi là bạn học chứ có phải dân buôn đâu. Thuốc này là tôi lấy ở nhà thôi, nhà tôi còn nhiều lắm.
- Nhà cô làm nghề thuốc à?
- Không, do bố tôi hay đau lưng giống anh nên nhà lúc nào cũng dự trữ. Đó, biết rõ vậy rồi thì cố gắng bôi đều cho khỏi để khỏi phụ công tôi. Nhìn anh thanh niên mà chẳng khác mấy ông già là mấy, hì hì.
- Ừm, cảm ơn cô.
- Không cần khách sáo, tôi làm thế này thực ra cũng chỉ vì bản thân mình thôi. - Minh vừa nói vừa xoay xoay chiếc lắc tay. Tôi hiểu cô ấy định nói gì nên mặc nhiên im lặng.
- Trước giờ vẫn tưởng mình nghĩ gì cũng đúng, không ngờ lại hiểu lầm và nghĩ sai cho anh như vậy. Thời gian qua tôi biết anh cũng chẳng ưa gì tôi như tôi đối với anh. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng nhưng nếu mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thì ta xí xoá nhé. Đồng ý chứ!!!
Minh đưa tay ra trước mặt, tôi cũng cười bắt lấy.
- Làm bạn nhé!!! - cô ấy nói.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Sư Huynh A Sư Huynh [Dịch]
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN