Logo
Trang chủ
Chương 32

Chương 32

Đọc to

Còn nửa tháng nữa là tết nhưng xác định tết năm nay sẽ về muộn nên tôi tranh thủ hai ngày nghỉ hiếm hoi để về thăm mẹ và My. Mẹ tôi sau nửa năm kiên trì điều trị đã có thể tự đi lại một mình. Dù chân vẫn còn yếu và khập khiễng nhưng chỉ cần cố gắng thêm một thời gian nữa là có thể hồi phục gần như ban đầu. Tết này nhà thiếu người nhưng cảm giác ba mẹ con lại đầm ấm và hạnh phúc hơn. Lần này về ngoài thăm mẹ và My, tôi còn phải thay mẹ làm một nhiệm vụ khác là thuyết phục My thi chuyên bộ vào đợt cuối cấp. Đây là mục tiêu phấn đấu từ năm ngoái của My nhưng sau những chuyện đã xảy ra, nhất là tình hình sức khoẻ của mẹ thì con bé nhất quyết chỉ chịu thi ở tỉnh. Tôi thì tôi nghĩ nó học ở tỉnh cũng được vì chất lượng trường cũng tốt, lại được ở cạnh chăm mẹ cho mẹ đỡ buồn. Nhưng mẹ thì kiên quyết muốn nó đi thi, trượt thì về tỉnh, chứ nếu đỗ là phải lên HN học. Chiều nay hai anh em đi chơi, tôi phải phân tích mãi nó mới chịu nghe và chấp thuận. Tôi hiểu mẹ muốn My lên HN học vì nhiều thứ, thứ nhất là vì tương lai của nó. Thứ hai vì mẹ muốn nó sớm va chạm với môi trường mới để nó chóng quên đi những chuyện buồn ở đây. Cuối cùng để My lên HN với tôi cũng là để mẹ tạo cho mình động lực gây dựng lại chuyện làm ăn để có tiền lo hai anh em.
- My này, năm triệu này em giữ lấy để lo chuyện học thêm. Cứ yên tâm tìm lò mà học, hết thì điện để anh gửi thêm. Đỗ thì tốt lên ở với anh, không đỗ cũng chẳng sao, còn có một kỳ nữa chỉ cần em cố gắng học là mẹ và anh thấy vui rồi.
- Không cần đâu anh, em đi học như bây giờ cũng đủ rồi.
- Cứ cầm lấy, không học thêm thì mua sách, phòng thân.
- Nhưng anh ở trên đấy còn vất vả nhiều mà.
- Anh đi làm nhàn lắm, lương lại cao, em khỏi lo. Anh của em mà lị.
- Nhàn mà đêm qua em thấy anh lấy thuốc bôi vào lưng, vừa bôi vừa nghiến răng, nhăn nhó vì đau. - My nói hết câu thì ứa nước mắt.
- Hừ, mày ngốc, anh ngã xe thôi. Đó, biết khóc vì anh, biết thương mẹ thương anh thì em cố gắng học vào. Năm sau lên HN nấu cơm cho anh đỡ vất vả, nghe chưa!!! - nói rồi lau nước mắt cho My mà mắt tôi cũng thấy cay cay.
***
Hai tuần giáp tết, lúc này sinh viên đã về quê gần hết, chỉ còn số ít làm thêm là còn ở lại. Tôi không biết Minh có làm thêm gì không mà thấy cô ấy vẫn ở HN chưa về. Nói qua một chút, quê Minh ở thành phố, cũng thuộc một tỉnh giáp với tỉnh tôi. Nhìn quần áo, giày dép, laptop và chiếc Nouvo, có vẻ nhà cô ấy cũng thuộc dạng cơ bản, khá giả. Hôm nay biết tôi nghỉ làm nên cô ấy rủ tôi cùng Hải béo và mấy đứa ở HN đi cafe. Đen đủi sao lại đúng ngày chiếc Dream cùi của tôi bị thằng Kiên trưng dụng vì xe nó cạn acqui. Đã nhắn tin hủy hẹn rồi thì một lúc sau lại thấy Minh đến đón.
Cả bọn cafe chuyện phiếm, tán phét hết gần buổi chiều mới chịu giải tán. Trên đường về, đang mải nói chuyện thì chợt Minh kêu tôi rẽ về phía nhà hát Âu Cơ.
- Có việc gì hay sao mà tự nhiên lại vào đây? - tôi hỏi khi xe chạy gần đến cổng nhà hát.
- Chỗ làm thêm của tôi ấy mà. Tôi vào có chút việc.
- Làm thêm? Múa ư? Haha, cứng đờ như cô thì múa may gì chứ!!!
- Ai cứng? Cái gì cứng? - Minh cáu, dường như quên cả cái lưng của tôi mà đưa cả hai tay cấu véo rõ mạnh.
- AAHHH.. Đau!!!
Tôi đau đến ứa nước mắt, run cả tay chân, đầu xe đến khúc quành nghiêng ngả loạng choạng. Đúng lúc một chiếc SH chở một đôi nam nữ từ bên trong nhà hát đi ra...
- RẦM!!!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chạy Án
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN