Logo
Trang chủ
Chương 33

Chương 33

Đọc to

Chiếc SH đang xuống dốc thì xe tôi đâm ngang tới. Lực đâm không quá mạnh nhưng vì bất ngờ không kịp phản ứng nên cả hai người họ đều lỡ đà ngã theo xe. Cô gái ngồi sau kêu lên một tiếng, ôm lấy cổ tay phải, trong khi người thanh niên đi cùng lồm cồm bò dậy khẩn trương tháo bao đàn guitar ra khỏi lưng.

- Không sao chứ, xin lỗi nhé. Do xe bọn tôi bị mất đà. - Tôi và Minh cùng chạy lại, Minh hỏi han hai người trong khi tôi dựng chiếc SH.

- Đi đứng kiểu gì thế, không có mắt à!!! - Gã thanh niên gắt lên rồi ngồi xuống bên cô gái, vừa hỏi han vừa ngó nghiêng để ý cây đàn guitar vừa rút khỏi bao. - Đâm người ta bị thương xong, còn suýt làm hỏng đồ của người ta nữa. Có biết cây đàn này bao tiền không?

- Mịe thằng bôi nhếch!!! - Tôi chẳng thèm để ý tới gã thanh niên mà quay qua cô gái. - Tay bạn có làm sao không?

- Ai... đừng chạm... Tay bị gãy rồi thì phải... - Mặt cô gái đỏ hồng, cắn môi nhịn đau. Tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.

- Thôi được rồi, để bọn mình đưa bạn vào viện kiểm tra nhé. - Tôi nói rồi quay qua Minh. - Việc trong kia có lâu không Minh?

- Cũng phải một lúc, nhưng mà đang thế này...

- Bận thì cứ vào làm cho xong đi, mình tôi lo được rồi. Làm xong việc thì gọi cho tôi.

- Nào, thế có định vào viện không, cứ để tay chân người ta thế này à!!! - Gã thanh niên thấy tôi và Minh trù trừ liền lên tiếng.

- Hãm tài, có mỗi con Morris mà cũng lèm bèm. - Minh lầm rầm lườm xéo. - Ví tôi còn 1 triệu... anh cứ cầm hết đi không lại thiếu. Lát xong việc là tôi qua ngay.

Minh đưa tôi tiền rồi đi luôn, có thêm tiền kể cũng yên tâm hơn hẳn vì trong người tôi lúc này chỉ còn vài trăm.

Lục tục cùng gã thanh niên đưa cô gái vào viện khám xét, chụp chiếu, chuẩn đoán các kiểu cuối cùng bị gãy tay thật. Chỉ gãy có chút xương nhưng lại ở đúng phần khớp cổ tay nên vẫn phải bó bột to đùng.

- Đúng là tay ngọc bóp gai mùng tơi!!! - Tôi liên tưởng khi thấy bàn tay trắng xoá một màu thạch cao của cô gái. "Tiếp đất" có một mét mà đã mong manh dễ vỡ thế này, không biết sẽ ra sao nếu cô ấy phải làm công việc của các cô, các chị cửu vạn ở chợ LB.

- Anh cứ về trước đi, em vừa gọi anh Phong rồi nên ở lại đợi anh ấy.

- Ừ, có anh Phong đến thì anh về trước vậy, quán hn đang thiếu người quá... Cậu kia, nhớ để ý con bé đấy, khi nào có người đến đón nó mới được về nhớ chưa.

Tôi gật đầu, vờ cười với gã thanh niên cho xong chuyện. Thật không hiểu nổi nhiều người tại sao cứ phải cố tỏ ra bợm trợn "nguy hiểm" trước mặt những người biết điều với mình để làm gì. Cái thân xác to béo của gã này thì chỉ cần một đêm lang thang giữa hai hàng xì ke, trộm cướp lưu manh lúc nào cũng lởn vởn rình rập sau lưng là co rúm lại ngay.

Chỉ còn lại hai người, chẳng biết nói chuyện gì nên tôi bỏ ra ngoài mua mấy chai nước và sữa. Vào đến nơi chưa kịp mở miệng mời thì cô ấy đã mỉm cười hỏi.

- Mình cứ nghĩ là bạn đi luôn rồi?

- Sợ à? - Tôi cũng cười. - Bạn uống gì, sữa nhé!!!

- Uống sữa béo, cho mình nước đi. Hì, cảm ơn!!! - Không chờ tôi, cô ấy tự nhiên rút lấy chai nước trong túi rồi đưa lên miệng. Có vẻ cũng khát nhưng lại uống từng ngụm rất từ tốn, không phải kiểu giữ ý mà giống kiểu uống theo hơi của dân thể thao và người đi hát. Cổ cao thon, ngón tay dài, mình dây mảnh mai thế này, lại từ nhà hát đi ra thì 90% là dân múa rồi.

- Bạn học nhảy à? Hay là dân múa vậy?

- Gì cơ? - Cô ấy tròn mắt nhìn tôi rồi bật cười. - Nhìn mình giống vậy lắm à?

Tôi gãi mũi cười hàm hồ, chưa kịp trả lời thì Minh đến. Hỏi han sơ qua tình hình của nhau xong Minh chăm chú nhìn qua nhìn lại "bàn tay mới" của cô gái. Chẳng hiểu nó có gì hay ho mà thích thú thế.

- Ngày xưa bị gãy xương nhiều hay sao mà nhìn chăm chú vậy. - Tôi châm chọc.

- Ờ, sao biết. - Minh cũng dừng việc "xăm soi", đáp gọn lỏn

- Thì giờ người mới cứng đơ vậy chứ, nãy nói đúng còn cáu. Làm đâm xe vào người khác. - Tôi nhơn nhơn đắc chí vì "gài" được Minh. Cô nàng tức lắm, hằm hằm lườm tôi nhưng vì có cô gái kia ngồi cạnh nên cũng nhanh chóng lơ tôi mà quay sang bắt chuyện với cô ấy. Qua vài câu giới thiệu mới biết cô ấy bằng tuổi tôi và có tên là Nhung - Bảo Nhung.

- Nhung ơi... Xin lỗi nhé, anh đến hơi muộn... Thế nào rồi, tay em có làm sao không???

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Trồng Rau Khô Lâu Dị Vực Khai Hoang
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN