Logo
Trang chủ
Chương 37

Chương 37

Đọc to

Hơn một năm trời không liên lạc... cũng chỉ mới nói chuyện qua một cuộc điện thoại trong đợt Tết. Cứ ngỡ như vậy là thôi, vậy mà chỉ sau vài tuần chúng tôi đã gặp lại nhau... Trong một hoàn cảnh... thực sự không lấy gì làm thoải mái.

- Anh chị dùng gì ạ?

Con bé đồng nghiệp hỏi đon đả, trong khi tôi bình thản đón nhận ánh mắt ngạc nhiên đến từ Thùy, tay Quân và một vài đứa bạn nữa của Thùy từng biết tôi qua những lần đi hát, đi ăn cùng nhau trước đây. Vài cái đưa mắt, liếc nhìn, đâu đó xuất hiện những tiếng xì xầm to nhỏ... Tôi chẳng tỏ thái độ gì, vẫn điềm nhiên "khoác" bộ mặt lạnh tanh đứng đợi con bé đồng nghiệp tích menu. Thùy lộ rõ vẻ thiếu tự nhiên, trong khi tay Quân quay đi nơi khác sau vài giây chạm mặt. Nhưng thái độ của hắn rất nhanh sau đó ổn định trở lại, nói cười tự nhiên với đám bạn như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

- Anh quen họ hay sao mà em thấy vài người cứ xì xầm nhìn anh vậy? - con bé đồng nghiệp hỏi khi cả hai xuống quầy mang thêm đồ lên phòng.

- Không, anh có quen họ đâu. Em mang mấy thứ này lên trước đi, bia với rượu để anh mang sau.

Bê mâm bia rượu và ly cốc lên phòng, nhạc lúc này đã được mở to xập xình, đám trong phòng cũng bắt đầu í ới chúc tụng và tranh nhau lượt hát. Tôi lẳng lặng bày mọi thứ trên mâm ra bàn, lúc sắp đứng dậy thì bắt gặp ánh mắt của Thùy. Mắt chạm mắt nhưng Thùy vẫn đăm đăm nhìn tôi, trong khi tay Quân ngồi cạnh nãy giờ chỉ ngó lơ tới điện thoại, hờ hững như không hay không thấy.

Cũng chẳng vì vậy mà động tâm, bày đồ xong tôi lập tức rời đi để phục vụ các phòng khác. Khoảng vài phút sau thì nhận được tin nhắn của Thùy: "Em đang ở ngoài, có thể cho em gặp anh một chút được không!!!". Vừa mang hai khay đồ từ tầng trên xuống đã thấy cô ấy đứng ngoài hành lang. Lòng tôi lạnh băng nhưng trong khoảnh khắc vẫn không kịp ngăn những ký ức của mình tái hiện lại người con gái năm xưa. Từ đôi mắt, dáng vóc, cho tới mái tóc của Thùy vẫn vậy, thậm chí chiếc kẹp cài đầu vẫn là chiếc kẹp đính đá hồng tôi tặng cô ấy cách đây bốn năm. Thời gian qua đi, người xưa vẫn vậy, duy chỉ có tình cảm và hoàn cảnh là đã thay đổi nhiều rồi. Thấy tôi chỉ nhìn không nói gì, Thùy cũng đứng yên, trước sau như một giữ nguyên khoảng cách như vậy.

- Anh dạo này... khỏe chứ?

- Ừm, anh khỏe, em cũng khỏe chứ?

- Vâng... tính ra mới chỉ từ trong Tết... cũng không ngờ mình lại gặp nhau sớm như vậy.

- ... - tôi im lặng không nói gì, cảm thấy việc gặp gỡ này quả thực không cần thiết.

- Anh làm ở đây lâu chưa?

- Cũng được một thời gian rồi.

- Vậy à... anh còn nhớ cái Vân bạn em chứ, cái đứa ở ký túc xá ý. Hôm nay sinh nhật nó nên bọn em tổ chức ở đây.

- Ừm, vẫn nhớ. Em còn chuyện gì nữa không, nếu không còn gì thì anh phải làm việc tiếp đây.

Vừa định bước đi thì Thùy đã lại gần, bàn tay đưa lên trước mặt tôi như thói quen ngày trước. Khi cảm nhận hơi ấm đã đến rất gần, Thùy bỗng do dự, một giây sau lại rút tay về.

- Mặt anh bị sao vậy? Làm gì mà để... sẹo nhiều thế kia?

- Không có gì đâu!!! - tôi đáp hời hợt, mất dần kiên nhẫn.

- Anh... thay đổi nhiều quá...

Thùy thì thầm như nói với chính mình. Ánh mắt vương trên mặt tôi dần rơi xuống theo cái cúi đầu buồn bã. Không còn mái tóc tỉa nâu vàng cầu kỳ nữa, giờ chỉ còn mái đầu cua, cắt ngắn đến cụt mái. Khuôn mặt non nớt nay đã thêm gân xanh cùng những vết sẹo vẩy. Cơ thể vẫn gầy vậy nhưng đã rắn chắc, gân guốc hơn nhiều một thằng công tử yếu đuối ngày xưa. Tôi thay đổi như vậy lại khiến Thùy buồn ư, tại sao cô ấy phải buồn chứ.

- Em cảm thấy thế nào? - tôi đưa cảm xúc của mình theo lời nói.

- Xa lạ...

Thùy nói rồi nắm tay lại, so vai như quanh đây đang có gió lạnh thổi đến... Xa lạ đến mức lạnh lẽo thế này, xem ra tôi đã thực sự "giết chết" được thứ tình cảm ngày xưa từng giành cho cô ấy. Ký ức giờ chỉ còn là những vết sẹo thỉnh thoảng lên cơn nhức nhối trong những giấc mơ không mong đợi. Hỏi tôi còn yêu Thùy không ư? Giờ thì đã hết yêu thật rồi đấy.

- Thùy, mày đứng đợi tao ở đây nãy giờ à. Xin lỗi nhé, tại tao với anh Cường bị công an vẫy... Ai đây... Ơ... Hoàng... là Hoàng phải không? Cậu... cậu làm nhân viên ở đây à?

Vân, cô bạn tôi từng gặp nơi ghế đá ký túc xá cách đây hơn một năm, đang hớt hải cùng bạn trai chạy đến. Vân nhận ra tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên khi nhìn bộ đồng phục và những thứ tôi cầm trên tay.

- Chào Vân, cũng lâu rồi không gặp nhỉ. Cho mình chúc mừng sinh nhật Vân nhé. Thôi, giờ mình phải làm việc rồi, chào mọi người.

Tôi cười rồi đi thẳng xuống dưới quầy, không nhìn lại Thùy lấy một lần nên cũng chẳng rõ nét mặt cô ấy lúc đó ra sao.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ngạo Thế Đan Thần (Dịch)
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN