- Thế ông có đi "hóa vàng" với lớp không để tôi còn chốt danh sách. Thứ bảy là đi rồi đấy!!! - Sơn Hải lớp trưởng bất nhẫn nói qua điện thoại.
- Đi đâu... "hóa vàng" cái gì???... À ờ rồi, nhớ rồi, okie okie, hề hề.
Ra là Hải béo gọi để nhắc tôi về vụ đi chơi Bãi Cháy. Vụ này đầu chòm là mấy thằng Quảng Ninh ủ mưu định đi từ đợt cuối năm mà cận thi quá nên dời lại sang sau Tết Âm trùng đợt "hóa vàng" đi cho thoải mái, nghe đâu cũng tới nửa lớp tham gia vụ này. Cũng hay, vì đợt thi vừa rồi tôi làm bài khá tốt, điểm số khả quan đúng như mong đợi nên chuyến đi này cũng coi như tự thưởng sau thời gian bận rộn với công việc và thi cử vừa qua.
***
Bãi Cháy... mùa lạnh ít khách nên bãi biển có vẻ sạch hơn. Biển mùa lạnh không được trong và xanh như mùa hè nhưng cái thoáng đãng lẫn trong vị mặn ngai ngái của gió biển vẫn dư sức làm bay bổng những người vốn quen với khí bụi nơi đô thị. Cả bọn hò nhau xuống biển vầy nước và cát dù trời lạnh, chơi đến chiều tối cóng cả chân, đói meo bụng mới lại tấp vào mấy quán hải sản vỉa hè lấp đầy cái dạ trống.
Cơm nước no nê lại "dắt nhau" về nhà nghỉ, tất nhiên là trai gái thuê ra mấy phòng ở riêng với nhau. Tối đến, định tổ chức đốt lửa ngoài bờ biển nhưng vì trời lạnh, chẳng có mấy đứa hứng thú nên cả bọn quyết định "đóng chốt" trong phòng, không tán phét chém gió thì xem phim, oánh bạc. Phòng nào cũng đông nên xôm tụ rôm rả vui như Tết. Cơ mà có mấy thằng với nhau mà đốt thuốc nhiều quá, hơi tù túng nên tôi ra ngoài hút một mình cho thoải mái, tranh thủ hít mùi gió biển thoáng đãng cho "sạch phổi".
- Ra đây làm gì vậy? - không ngờ Minh đang ngồi vắt vẻo trên thành lan can ngoài này từ lúc nào.
- Cho thoáng, ngồi trong phòng bí hơi thuốc quá.
- Vậy ra, anh ra ngoài này hút để cho tôi ngửi hả!!! - Minh lườm nhẹ tôi.
- Ngoài này thoáng, sợ gì. - nói vậy nhưng tôi hít một hơi dài rồi dập thuốc luôn. Gió biển thổi tới lồng lộng, đầy nghẹn ngực mà mát lạnh.
- Đi dạo một chút không... - bỗng Minh hỏi tôi.
- Đi đâu?
- Phố bên dưới kìa.
- Thôi, muộn rồi đi làm gì nữa!!!
- Vậy, đi một mình vậy... - Minh nói lơ đãng rồi bước về phía cầu thang. Nhìn cái bóng xa dần, lòng tôi bỗng dưng không muốn cô ấy phải đi dạo một mình. Đành thở dài, với lấy chiếc áo khoác rồi bước theo.
***
Phố xá vàng rực ánh đèn đường, vắng hoe cả hai nơi đầu cuối. Xe cộ thưa thớt, chỉ còn lác đác bóng dáng vài cặp đôi lững thững đi dạo bên nhau ngắm phố ngắm biển.
- ÀO... ÀOOO...
Nền cát êm mịn, ẩm ướt vuốt ve từng nhịp bước chân. Từng cơn gió biển khô lạnh, mang theo tiếng thở như thút thít ôm trọn lấy hai con người đang sờn lên từng hồi vì hơi lạnh và vị thốc nồng của gió biển sộc sâu vào hai lá phổi. Cái lạnh của không khí như cũng làm biển cả phải gào thét, không dữ dội nhưng liên tục và dồn dập...
- Lạnh à...
- Ơ... Ưm... - Minh ngập ngừng nhưng vẫn để yên cho tôi quàng chiếc áo khoác lên người.
Hai đứa nãy giờ vẫn im lặng, đóng dấu từng nhịp bước chân sóng đôi bên nhau trên bãi cát dài. Suốt một dải bờ biển chỉ tồn tại tiếng gió thì thầm thủ thỉ như dỗ dành biển cả thôi gầm vang. Trăng tối nay khá sáng, nhưng cũng chỉ đủ gợn lên những sợi bạc nơi chân trời chứ không thể vơi đi cái đen đúa đang tồn tại trong lòng đại dương, hay phần nào đó là tâm tư trong lòng của mỗi người...
- Sao nãy giờ không nói gì vậy? - tôi hỏi.
- Nói gì cơ???... Chỉ là thích vậy thôi... Biển đêm nhưng vẫn đẹp, nhỉ!!!
- Toàn một màu đen xì, chả thấy đẹp đâu... chỉ thấy lạnh!!! - tôi lẩm bẩm, liền bị Minh huých vai.
- Gớm, vậy còn sĩ, lạnh thì mặc vào đi. Đã bảo đừng có sĩ gái rồi mà cứ thích!!!- Minh đưa tay định kéo chiếc áo khoác trên mình xuống.
- Cứ mặc đi... Ơ... - tôi hành động hấp tấp nên khi nhận ra thì vòng tay đã ôm hờ lấy vai Minh từ lúc nào. Minh chỉ xì nhẹ rồi đưa tay giữ lại áo, thái độ vẫn tỉnh rụi như thường. Về phần tôi... lại có chút bối rối thấp thoáng trong lòng...
- Khoác hờ thế này làm sao mà ấm được, mặc hẳn vào đi.
- Áo anh to thế này mặc vào để thành "lều" luôn à!!! Haha.
- ... - tôi không nói gì, cười thưởng lãm trước bộ dạng phùng phình nhưng xinh đẹp và đầy cá tính của Minh
Chuông điện thoại của cô ấy lại kêu, đây đã là lần thứ ba kể từ lúc chúng tôi đi với nhau, trước đó nữa thì không biết.
- Sao không nghe máy? - thấy cô ấy ấn nút nguồn, tôi hỏi.
- Không muốn nghe.
- Cô với người yêu... xảy ra chuyện gì à? (Nói qua một chút về người yêu lúc này của Minh chính là người thanh niên ngồi cạnh cô ấy hôm tôi và Kiên gặp ở quán rượu. Người này sau đó tôi cũng có gặp qua một lần nữa đợt đầu kỳ hai nhưng nói chung chỉ là biết mặt chứ không nói chuyện nhiều).
- Đừng hỏi nữa. - Minh hời hời hợt trả lời, sau đó lại khẽ khàng. - Cho mượn vai một chút nhé...
Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì Minh đã sáp lại gần, ngả đầu lên bờ vai tôi, một phần cơ thể cũng theo đó tựa vào nửa người tôi... Không gian một lần nữa chìm sâu vào tĩnh lặng đầy nội tâm. Mặc cho xung quanh là tiếng gió biển dạt dào, vi vút... những gì diễn ra trong lòng tôi lúc này cũng trầm lắng như một mặt hồ nhỏ êm đềm không gợn sóng. Không hỏi, không đáp, không cần phải suy nghĩ, tưởng tượng hay thắc mắc điều gì... Chỉ đơn giản là im lặng và ngồi bên nhau, ngắm trời biển bao la, uống từng luồng gió, tắm từng ánh trăng, cảm nhận từng giây thời gian tích tắc trôi qua... Im lặng đôi khi chính là cách tâm sự lắng đọng nhất... Đơn giản và vô hình nhưng lại hiện hình lên được những mảng lời khó nói...
***
Chiều hôm sau lớp chúng tôi trở về Hà Nội như đã định, kết thúc chuyến đi chơi cuối tuần. Vì lúc đi là tôi đón Minh nên lúc về cũng là tôi đưa cô ấy về nhà trên con Dream cùi của tôi. Minh có vẻ hơi mệt sau chuyến đi dài, chào tôi lấy lệ, đóng xoẹt cánh cửa xếp rồi uể oải buông thõng ba lô bước lên cầu thang. Chờ cô ấy đi khuất tôi cũng quay xe để về, nhưng chưa kịp đề máy đã thấy một bóng người đi ra từ con ngõ gần đó, bước gần về phía mình.
- Hoàng phải không?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bạn thân bây giờ là bạn gái (come back...)