Khi người đó lên tiếng và tiến lại gần hơn, tôi mới nhận ra đó là Luân, người yêu của Minh.
- A, Luân, anh đến thăm Minh à? Minh vừa lên nhà đấy anh.
- Anh biết, lúc nãy đứng kia anh cũng thấy rồi.
- À vâng, hôm nay lớp đi du lịch nên em đưa Minh về. - Không hiểu sao nhưng tôi thấy mình cần một lời giải thích.
- Ừ, chuyện đó anh cũng biết rồi.
- Thế sao vừa rồi anh không ra với nó? - Nghe Luân rề rà, tôi hỏi thẳng luôn vấn đề.
- Haizz... chẳng biết phải nói thế nào nữa... Tóm lại là có chuyện nên anh mới phải làm vậy. - Đắn đo một hồi Luân hỏi tôi. - Giờ có phải về luôn không, nếu rảnh thì nói chuyện với anh một lát.
Quán nước bên đường... nằm chếch đối diện khu nhà Minh trọ, tính ra chắc chỉ cần vài chục bước chân là sang tới nơi. Trời về tối hơi lạnh, con phố vắng lại hoe, thi thoảng vài chiếc lá rụng theo gió cuốn bay là là lưng trừng trên tầng không, nhìn mà buồn man mác. Nuốt nửa cốc trà nóng, lót dạ đủ 2 chiếc kẹo lạc, tôi cũng nghe xong chuyện Luân kể. Đại ý là gần đây xảy ra sự tình cờ khiến Minh hiểu lầm chuyện anh ta cùng một cô "em gái" khác. Cả hai cãi vã, giận và đã không gặp nhau tới gần một tháng nay. Ban đầu Luân gọi điện thì Minh còn nghe và chửi mắng, chứ mấy hôm nay tuyệt nhiên cô ấy không thèm nghe máy nữa.
- Chú là bạn Minh, vậy chú giúp anh... "thiết kế" một cuộc gặp với Minh có được không!!! - Luân đăm chiêu nhờ vả.
- Sao anh không nhờ cái Huyền hay mấy đứa khác giúp mà lại là em?
- Cũng có nhờ rồi nhưng mấy đứa biết tính Minh nóng nên không dám.
- Em thì cũng vậy thôi, có khác gì đâu.
- Chú cũng là bạn Minh nhưng thấy Minh có vẻ nể chú hơn... Cố gắng giúp anh được không, anh chỉ cần một cuộc hẹn để nói chuyện và giải thích với Minh thôi.
Thú thật tôi chẳng muốn xen vào mấy chuyện riêng tư thế này làm gì, nhất lại là chuyện liên quan đến tình cảm. Tuy nhiên, chuyện gì cũng vậy, dù muốn hay không thì trước sau gì cũng phải gặp nhau nói chuyện cho rõ ràng. Nghe từ một phía Luân tôi cũng chỉ biết vậy, chưa rõ thực hư thế nào nhưng thấy anh ta có vẻ khẩn khoản nên tôi cũng đành tặc lưỡi nhận lời.
- Vậy để mấy hôm nữa cho tình hình giãn ra đã rồi em xem thế nào. Chứ lúc này Minh vẫn còn giận thì không vội được đâu.
- Ừ, cố gắng giúp anh, anh cảm ơn chú nhiều!!!
***
Kỳ 2 này tôi đăng ký học nhiều môn hơn nhưng do đã tạm nghỉ việc cửu vạn nên vẫn thấy nhàn nhã hơn hẳn. Thi thoảng còn có thời gian đi đá bóng và ăn nhậu với mấy đứa trong lớp. Học cũng đã được gần năm nên tôi cũng quen thân thêm nhiều đứa bạn mới. Duy chỉ có chuyện tình cảm là vẫn vậy, ngoại hình chẳng có gì đặc biệt lại thêm vấn đề tài chính nên tôi chẳng đặt nặng chuyện này... hay đúng hơn là chẳng có đứa con gái nào thèm để mắt tới tôi. Minh và Huyền thỉnh thoảng lại đưa chuyện này ra kháo và trêu chọc, tôi cũng kệ vì sự thực ế ẩm phản ánh đúng hoàn cảnh lúc này nên chẳng có gì phải ngại hay sốt ruột. Hai đứa thấy tôi thờ ơ ra mặt chẳng trêu nổi nữa, lại quay ra mối lái này nọ. Tất nhiên tôi biết hai đứa nó phần nhiều chỉ muốn tôi có "hứng thú" trở lại, chứ bạn bè nó giới thiệu toàn những đứa xinh xắn, kiêu kỳ thế kia. Chỉ nghĩ đến chuyện phụ mẹ và lo cho My là tôi đã cười xoà bỏ qua rồi, chiều chuộng sao nổi mấy "hotgirl" đó chứ.
- Sao anh nhát gái quá vậy, hay là kén quá nên không kết mấy đứa em giới thiệu?
- "Quên chuyện nhát gái đi nhé!!!" - Tôi nghĩ thầm trong bụng khi nghe Huyền nói vậy, ngoài mặt thì vẫn cười xuề xoà. - Anh còn phải lo học, lấy cái chữ để báo đáp gia đình chứ yêu đương gì em, hề.
- Nói nghe khiếp quá, gì mà "học lấy cái chữ" chứ... Hoàng này, hay là anh... yêu xừ nó cái Minh đi, em thấy nó với anh hợp nhau đấy, hì hì hì.
- Thôi, chẳng đùa với cô nữa, anh lên lớp đây.
Rời căngtin nhưng đi bên cạnh Huyền vẫn không thôi cười. Tôi biết nó chỉ đùa cho vui thôi nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn thấy xốn xang nhẹ... Nhẹ như gió cuối xuân thoang thoảng man mát, qua đi rồi vẫn còn chút se se, râm ran trong lòng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Huyền Trần Đạo Đồ