Logo
Trang chủ
Chương 42

Chương 42

Đọc to

Hôm sau là ngày duy nhất không học chung môn với Minh nên tôi cũng chẳng biết thái độ cô ấy với mình hiện tại ra sao. Đêm qua nhắn tin xin lỗi cũng không thấy động tĩnh gì, chẳng biết đã nguôi ngoai chưa hay vẫn còn ôm một bụng giận dỗi. Học xong đến hơn 5 rưỡi chiều lại vội vội vàng vàng theo thói quen chạy ra bãi gửi xe. Bỗng nhớ lại mình đã bị thôi việc, lòng bất giác trùng xuống ghê gớm. Về đến nhà cũng thấy trống trải vì hôm nay Kiên phải ở lại công ty trực máy. Qua loa bữa tối bằng 2 gói mỳ rồi lại ngồi xem mấy bộ phim Mỹ để luyện tiếng Anh. Ngồi gật gù tới 9h kém thì có số máy lạ gọi tới.
- Hoàng à, Hoàng ơi... tay mình gặp sự cố rồi, giờ qua chỗ mình được không? - Là giọng con gái.
- Ơ... cho hỏi ai đấy ạ?
- Hoàng chưa lưu số mình à... mình Nhung đây mà, mình gọi cho Hoàng vì tay mình...
- À... ờ, nhớ rồi, vậy giờ đang ở đâu để mình qua.

Đi trên đường mà tôi không khỏi tự hỏi sao con bé này lại gọi mình. Cứ nghĩ lần ấy nó nói đùa để xin số thôi, ai dè giờ dính phải vụ "bảo hành trách nhiệm" này thật. Gái con đứa mà tính toán trước sau chi li kinh, trông xinh xinh hiền hiền thế mà quái thật. Cứ nhìn từ Minh nữa sẽ thấy, con gái càng xinh càng quái, mà không quái thì cũng dữ. Lóc cóc phi ra tận bờ Hồ, cứ tưởng nhà Nhung quanh khu đấy, đang nghĩ giàu vậy mà tính toán thì lại có điện.
- Mình thấy Hoàng rồi, nhìn sang trái đi.

Theo hướng chỉ tôi thấy Nhung đang đứng trên vỉa hè bờ hồ đoạn đối diện vườn hoa Lý Thái Tổ, giữa dòng người qua lại trước mặt nhưng nhìn cô ấy vẫn rất nổi bật. Dáng người mảnh mai, trên khoác áo dạ xám, dưới mặc quần tất đen, tóc dài buông xoã nửa trước nửa sau. Nhung cười nhẹ khi thấy tôi, cô ấy tối nay... xinh thật, đẹp dịu dàng, giản dị. Nhìn cô ấy cười tôi cũng thấy thoải mái hơn sau chút nghi ngờ nhỏ nhen vừa rồi.
- Tay bị làm sao vậy, bị động à, hay vết bó bị lệch?
- Thực ra thì... không sao cả... - Nhung nói nhỏ rồi len lén nhìn tôi.
- Ơ... thế sao Nhung bảo có vấn đề mà?
- Ừ thì mình nghĩ... muộn thế này rồi, phải nói vậy thì Hoàng mới chịu đi, hì.
- Ồ... có gì đâu, có gì thì cứ nói thôi, đi được thì mình sẽ đi mà.
- Vậy không giận mình chứ? - Nhung chớp mắt cười.
- Giận gì, làm như mình nhỏ nhen lắm vậy. Cơ mà lần sau còn thế nữa thì giận thật. - Tôi làm bộ "nguy hiểm".
- Vậy chứ, con trai thì phải rộng lượng, hì. Vậy giờ gửi xe rồi đi dạo với mình nhé.

Nhung tự nhiên đưa ra ý kiến cứ như 2 đứa đã hẹn trước với nhau thì phải. Tôi tuy thấy kỳ lạ nhưng vẫn cho xe chạy lên vài quãng nữa đến bãi gửi.

Mặc dù đã hơn 9 rưỡi tối nhưng khu vực bao quanh bờ hồ vẫn nườm nượp người qua lại. Tôi và Nhung vẫn chậm từng nhịp chân như vậy, cảm nhận sự thư thái khi nhàn tản dạo bước dưới tiết trời se se ngày muộn. Đôi lúc khẽ rùng mình tận hưởng vị ngọt lạnh của gió hồ man mác, thi thoảng lại vi vu thổi qua mặt hồ. Ánh đèn đường hắt qua tán lá trên cao chiếu rọi xuống lòng đường những tia sáng "vụn vỡ" vàng vọt. Dễ làm lòng người cảm thán bởi khung cảnh man mác của không gian và tiết trời xung quanh...
Buổi gặp mặt và đi dạo với Nhung tối nay thực sự khá đặc biệt, đặc biệt bởi sự kỳ lạ và có chút gì đó... mơ hồ. Không hẹn trước mà gặp gỡ chỉ qua câu nói đùa của Nhung. Đi dạo cùng nhau nãy giờ nhưng 2 đứa lại chẳng có nhiều chuyện để nói, dễ hiểu thôi khi ngay cả những câu hỏi xã giao bình thường nhất như đang học gì, làm gì, ở đâu, gia đình thế nào cũng không hỏi lấy 1 câu thì làm gì có thông tin về nhau để khai thác. Không phải tôi ngại ngùng gì và tôi biết Nhung cũng vậy, chỉ là cả 2 hình như đều nhận ra điều thú vị trong sự kỳ lạ ấy nên cứ mặc nhiên để nó diễn ra như vậy, không thay đổi. Điều này làm tôi nhớ lại lần dạo biển đêm với Minh, cứ im lặng ngồi bên nhau, không hỏi, không trả lời, không nói chuyện... Chẳng thấy chút ngại ngùng, nhàm chán nào mà chỉ thấy những êm đềm, nhẹ nhõm lãng đãng trôi qua trong lòng.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đặt tên là "Cơn mưa ngang qua"
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN