Hơn 10h tối, cuối cùng Nhung cũng giục tôi để về. Nhung đi xe riêng, LX hẳn hoi nhưng tôi vẫn đề nghị đưa cô ấy về tận nhà vì cũng đã khá muộn.
- Không nghi ngờ mình muốn thăm dò nhà cửa gì hay sao mà đồng ý nhanh vậy? - Tôi vừa lái xe vừa hỏi Nhung, xe đi chầm chậm cũng như là đi dạo vậy.
- Có gì đâu, cũng muộn rồi mà, có Hoàng đi cùng cũng thấy yên tâm hơn. - Nhung thẳng thắn. - Mà vừa rồi đi dạo không biết Hoàng có thấy điều gì kỳ lạ không?
- ... - Thấy tôi im ỉm cười, Nhung nói luôn.
- Chắc đang nghĩ con bé này ăn gì mà câm như hến phải không, hì. Dù sao cũng cảm ơn Hoàng đã kiên nhẫn đi cùng mình tối nay.
- Mình thì lại tưởng Nhung nghĩ vậy về mình cơ, 1 thằng ngơ ngơ đơ như khúc gỗ, hahaha. - Thấy tôi cười vô tư Nhung cũng thoải mái cười theo.
- Vậy không muốn hỏi tại sao tự dưng mình lại gọi cho Hoàng à?
- Mình cũng đang thắc mắc đây, vì sao vậy?
- Thực sự thì... cũng chẳng biết nữa. Bạn mình cũng có vài đứa nhưng không hiểu sao lúc đó mình lại chỉ muốn gọi cho 1 người nào đó lạ mà quen.
- "Lạ mà quen"? Vậy mình là người đó à?
Nghe tôi hỏi vậy Nhung chỉ cười không nói, đi cùng nhau thêm 1 quãng nữa cuối cùng cũng đến nhà cô ấy. Đứng chờ Nhung bấm chuông, tôi cũng kịp đánh giá sự bề thế của ngôi nhà mặt đường này, hay đúng hơn là cả dãy phố này hầu như nhà nào cũng đều bề thế như vậy. Dãy phố phân lô nhà lớn đường rộng, hè to thế này thường chỉ có quan chức hay dân kinh doanh có tiền mới ở thôi. Nhung bấm mấy tiếng chuông xong quay lại nhìn tôi, thấy tôi cười tỏ ý muốn tạm biệt cô ấy cũng cười nhưng nụ cười có phần ngượng nghịu và... dang dở. Ánh mắt Nhung lại hướng vào trong nhà nhưng mơ hồ trĩu xuống, không phải mong mỏi chờ đợi mà có gì đó giống như mệt mỏi và áp lực. Thấy Nhung như vậy không hiểu sao tôi lại chần chừ chưa muốn đi ngay. Một lúc sau có 1 người phụ nữ ra mở cửa, nghe cách nói chuyện có vẻ là người giúp việc.
- Cảm ơn Hoàng vì tối nay nhé!!! - Nhung cười.
- Cười chào mình mà nhìn buồn vậy? - Tôi đùa.
- Nụ cười trước cơn giông bão!!! - Nhung cười tươi hơn rồi chào tôi.
Nhung lên nhà rồi, tôi vừa định đề ga để về thì cô giúp việc cầm chổi ra quét đám phân chó ị lung tung trước hè. Thấy trời tối quá nên tôi giữ đèn pha soi đường cho cô ấy dễ quét hơn... Nhớ lại 1 chút... nếu ai đã từng xem qua bộ phim "dị nhân Benjamin" hẳn còn nhớ tình tiết nữ chính bị oto đâm tới không thể tiếp tục tập múa, vĩnh viễn mất đi cơ hội trở thành diễn viên múa bale nổi tiếng thế giới. Ở đó người ta nhắc đến triết lý về thời gian và số phận, trong đó bánh xe định mệnh và tích tắc thời gian là 2 thứ không thể tách rời nhau. Cho đến lúc này tôi vẫn nghĩ nếu không có 15s nán lại soi đèn ấy, hẳn cuộc đời của tôi và Nhung đã bớt đi 1 điểm giao để dẫn tới những sự việc sau này.
- Xoảng!!!
Có tiếng đổ vỡ từ trong nhà Nhung vọng ra, đứng ngay trước cửa nên tôi có thể nghe thấy nó rõ ràng...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Già Thiên (Dịch)