Mới chỉ trải qua 2 ngày thất nghiệp mà tôi đã thấy tù túng chân tay, bứt rứt không chịu nổi. Cứ ngồi nhà học mãi cũng không tốt, lại nghĩ tới lời hứa với Luân tôi bèn gọi cho Minh hẹn cafe.
- Tối nay được nghỉ hay sao mà lại rủ rê cà phê cà pháo thế này. - Minh đến quán liền sà ngay vào ghế, vừa giở menu vừa nói. - Chà chà, nên chọn thứ gì đắt nhất đây!!!
- Haiz, gọi đến để chia sẻ nỗi buồn mà đặt nặng ăn uống thế này làm lòng càng buồn hơn. - Tôi xìu giọng.
- Hì, buồn á? Mặt lạnh như đít bom như anh mà cũng biết buồn á, thế buồn chuyện gì nào?... Này, nói đi chứ, buồn là buồn chuyện gì, thất tình hay là thất nghiệp? Nói mau... - Minh khua tay trước mặt tôi giục.
- Ờ... - Tôi gật gật.
- Cái gì? Tức là sao?
- Thì thất nghiệp thật chứ sao... haizzz...
- Cái quán karaoke ấy à... Xùy, vậy mà cứ tưởng chuyện gì... Thế làm sao mà bị người ta đuổi? Có phải lại gây chuyện gì đúng không?
Minh hỏi đến đó thì vừa lúc Luân xuất hiện, vờ như tình cờ gặp nhau nên tôi mời anh ta ngồi cùng. Mặt Minh lúc này đã bắt đầu đanh lại, không thèm nhìn Luân đến một cái mà chuyển sang ngồi cạnh tôi luôn. Thấy Luân trơ khấc như người thừa, nghĩ cũng tội nên tôi kiếm cớ. - Ôi chà... hai người cứ nói chuyện đi nhé, em đi wc chút...
Minh nghe vậy quay ngoắt sang lườm tôi bằng ánh mắt nghi ngờ. Biết làm sao được, tôi trước sau cũng chỉ vì ý tốt mà thôi, việc còn lại đành phải để hai người tự giải quyết. Thỏa hiệp với lòng mình vậy nên tôi rời đi mà chẳng có lấy một chút áy náy với Minh. Cứ nghĩ lát nữa cả hai phải niềm nở cảm ơn "ông tơ" này, tôi cũng thấy hoan hỉ trong lòng.
Hết "xả thải" đến rửa mặt, lại vòng lên lan can tầng trên hút thuốc. Chờ mãi 10' chậm chạp mới trôi qua, nghĩ từng đó là đủ để hai người họ giải quyết xong vấn đề, tôi yên tâm trở xuống... Bước chân vừa rời khỏi bậc thang cuối cùng, đã nghe giọng nói khá to của Minh...
- Tôi nói chia tay là chia tay, đã nghĩ kỹ rồi. Biết tính tôi thì đừng có cố chấp nữa!!!
Minh hất tay Luân rồi đứng dậy trước sự níu kéo bất lực của anh ta. Thấy tôi đi tới Minh nhìn thẳng mắt tôi... nghiêm nghị, trách móc rồi bỏ đi. Mấy người khách xung quanh vẫn tò mò ngó nghiêng nãy giờ. Nhìn khuôn mặt hết thẫn thờ lại vò đầu bứt tai của Luân thấy cũng tội. Ngồi lại vỗ vai an ủi, nói vài câu động viên, sau đó tôi cũng trả tiền rồi cũng rời đi luôn.
Không biết anh ta đã gây ra chuyện gì mà Minh lại gay gắt và dứt khoát đến vậy. Đi ngoài đường mà cứ thấy nóng gan nóng ruột, do dự một hồi tôi quyết định gọi cho Minh. Chuông kêu khá lâu, cứ nghĩ giận rồi không thèm nói chuyện thì Minh lại nhận máy.
- Gọi làm gì!!! - Giọng tràn đầy bực tức.
- Uhm... về đến nhà chưa?
- Hỏi làm gì?
- Bạn bè quan tâm thì hỏi thôi, cô vẫn ở ngoài phải không? Ở đâu đấy, nói để tôi qua, mình nói chuyện một chút.
- Bạn bè quan tâm... - Minh nhại giọng tôi. - Nếu thực sự quan tâm thì phải biết nghĩ cho nhau chứ đừng lừa lọc đưa nhau vào tình huống khó xử!!!
- Lừa lọc gì đâu, tôi chỉ vì... - Tôi cố gắng nhẫn nại.
- Nói để anh biết, đừng nghĩ tôi coi anh là bạn thì có thể can thiệp vào cuộc sống và chuyện riêng tư của tôi. Bạn cũng có nhiều cấp độ của bạn, không phải ai tôi cũng cởi gan cởi ruột. Vì vậy đừng có ỷ vào chữ "bạn" rồi thích làm gì cũng được, ảnh hưởng đến người khác lắm, hiểu chứ!!!
Minh nói dứt câu liền dập máy luôn, còn tôi vẫn lặng người giữ nguyên điện thoại trên tai. Không phải vì toàn bộ những lời Minh vừa nói mà chỉ vì duy nhất 2 từ "cấp độ".
- "Cấp độ à, không biết với cô ấy thì mình đang ở cấp độ nào..." - Trong một phần giây hình như cả người tôi cũng tê đi thì phải. Cười nhẹ theo hơi thở dài, cố gắng xem những lời Minh nói chỉ là nói quẩn trong cơn tức giận. Tôi đề ga cho xe chạy về nhà trong lặng lẽ.