Logo
Trang chủ
Chương 44

Chương 44

Đọc to

Nghe Huyền cười cười nói nói, tôi cũng không hỏi gì thêm. Phong là hotboy... điều này đúng thôi vì anh ta ngoài điển trai, ăn nói dễ nghe thì còn biết đàn và hát. Lại có chất phiêu của một lãng tử qua phong thái, hình thức. Vì vậy thật dễ hiểu khi có nhiều cô gái giành cảm tình và sự hâm mộ cho anh ta. Dù phạm vi ảnh hưởng chỉ loanh quanh các quán cafe nhưng như vậy cũng đủ để những tên con trai bình thường như tôi phải manh nha chút ghen tỵ vì sự so sánh không tự chủ trong lòng.

- Lại bắt đầu nói linh tinh đi, hừ!!! - Minh chau mày nhìn màn hình điện thoại, không hẳn bực Huyền mà có lẽ là bực những gì đang đọc trên điện thoại.

- Tao chỉ nói sự thật thôi mà mày giận gì chứ, hì hì. Thôi dẹp cái cục tức ấy đi, tối nay có quà bất ngờ cho mày đấy. - Huyền giằng lấy điện thoại của Minh đặt úp lên bàn.

- Quà? Là quà gì?

- Cứ chuẩn bị tinh thần đi... Ồ, anh Phong kìa, band của anh ấy cũng ra rồi kìa!!!

Huyền đưa tay chỉ chỏ ra chiều mong đợi lắm, tiếng vỗ tay cũng vang lên xung quanh. Không gian quán không quá rộng nhưng gần như full bàn nên không khí khá náo nhiệt. Phần đa các khách ở đây có vẻ cũng giống Minh và Huyền, đều là khách cũ từ những quán mà Phong từng hát chuyển sang. Về chuyện hát hò nghe nhạc, thực sự tôi không ghét nhưng cũng chẳng quá thích. Hầu như ngày nào cũng nghe nhưng chỉ như một thói quen. "Món" khoái khẩu và nghe nhiều nhất là nhạc vàng thì ở đây chỉ chơi nhạc trẻ và nhạc quốc tế, lúc rền rĩ, lúc dữ dội, thú thực tôi nghe không hợp. Thêm tay Trung "hãm tài" dạo nọ, khuôn mặt biểu cảm thái quá với "ngôn ngữ" trống phách mà hắn đang chơi khiến tôi đôi lần tự hỏi trong mâu thuẫn "sao không về đi, còn cố ngồi đây làm gì?".

Mâu thuẫn đó có lẽ bắt nguồn từ "món quà" bí mật mà ban nãy Huyền hứa hẹn với Minh. Sự tò mò và một chút liên quan đến Minh là những thứ giữ tôi nán lại nơi này. Dù hiện tại quả thực buồn thiu khi Minh và Huyền không nghe nhạc thì cũng quay sang nói chuyện với nhau. Đề tài tối nay có vẻ ít điểm chung nên sau vài câu góp chuyện bâng quơ không đầu không cuối. Tôi chọn cách ngả người lim dim trong khói thuốc và thưởng thức sự lề mề của thời gian. Tư thế lơ đễnh và có phần hơi ngãng nên vài lần bị Minh véo vào chân vì cô ấy kêu tôi bất lịch sự. Tôi chẳng phản ứng lại, vẫn tư thế cũ giữ nguyên không đổi nên Minh cũng chán chẳng thèm nhắc nữa mà chỉ lườm xéo. Đang định cười khiêu khích thì tiếng vỗ tay xung quanh chợt kêu to hơn bình thường. Nhìn lên sân khấu đã thấy Phong cầm mic và đứng ở vị trí người hát.

- Một lần nữa thành thật xin lỗi mọi người, Bảo Nhung hôm nay có việc riêng nên không thể có mặt... Thôi thì cho phép Phong đem cái giọng vịt bầu khó nghe của mình ra mua vui, phục vụ các bạn vậy!!!

Phong cách hoạt ngôn hài hước, lại sẵn chất giọng trầm ấm dễ nghe nên không có gì khó hiểu khi lời anh ta nói đến đâu liền được cổ vũ nhiệt tình đến đấy. Bài thứ nhất Phong hát nhạc Việt, tôi không nhớ tên bài hát mà chỉ ấn tượng vì ban đầu vẫn nghĩ anh ta chỉ chơi được guitar. Không ngờ khi hát bài này anh ta còn chơi piano, không những chơi hay mà còn làm một đoạn dạo solo khiến mọi người hết thảy đều trầm trồ. Giọng hát khá ổn, theo tôi là vậy vì tôi vốn thích chất giọng trầm ấm, truyền cảm. Ngồi cạnh cây dương cầm, cái dáng nghệ sĩ vốn có của Phong như càng được tôn thêm.

"Phải chi... cũng đánh đàn được như vậy!!!" - thực sự tôi đã nghĩ thế, bản thân mình còn vậy nên không khó hiểu khi xung quanh là kha khá những ánh mắt của "phái đẹp" đang mơ màng, thưởng thức. Thở nhẹ, đốt thêm điếu thuốc nữa, nhớ lại quãng thời gian năm hai đại học hồi còn học lớp cũ. Tôi cũng từng manh nha ý định tập guitar để thỉnh thoảng hát cho Thùy nghe. Tình yêu mà, luôn cần sự mới mẻ, và sự mới mẻ đến từ âm nhạc lại càng lãng mạn. Nơi học đã liên hệ, thậm chí cả đàn cũng đã mua, chỉ tiếc... có những dự định đôi khi bị trì hoãn hoặc có khi mãi mãi cũng không thể thực hiện...

- Cảm ơn các bạn không những không chê mà còn cổ vũ con "vịt bầu bão táp" này. Để các bạn không phải chịu đựng thêm, mình chỉ xin hát một bài nữa thôi, hì hì. Và bài này cho phép mình chia sẻ tới những bạn đang có chuyện buồn hoặc tâm sự...

... But I won't hesitate no more, no more
It cannot wait, I'm yours...

Giai điệu I'm yours được Phong "phiêu" trở lại với cây guitar trên tay, lối đệm acoustic hợp với bài hát nên nhìn anh ta quả thực rất lãng tử.

- Hì hì...

Cái Huyền cứ cười tủm tỉm nãy giờ, tôi và Minh thấy vậy đâm lạ, vừa định hỏi thì đã thấy Phong lại gần từ lúc nào. Gần đến nỗi giống như anh ta hát là để giành riêng cho bàn tôi vậy. Những tiếng hoan hô, cổ vũ rộ lên khi Phong lấy ra một hình mặt cười da đen răng trắng nhìn rất nhắng và ngộ tặng Minh... Hai mắt tròn xoe ngơ ngác, Minh như bị đứng hình, hết nhìn Phong lại đến Huyền, sau như hiểu ra thành ý của "món quà" mới đỏ mặt nhận lấy chiếc mặt cười.

- Em hát được bài này không, lên hát cùng anh nhé!!!

Phong đề nghị và Minh sau vài giây lưỡng lự cũng vui vẻ nhận lời. Mấy ngày trời mặt mũi đưa đám, căng thẳng mà chỉ sau vài phút "song ca cùng thần tượng" trên sân khấu, cô ấy đã cười rạng rỡ trở lại. Thấy Minh cười mà tôi thầm phục "món quà" Huyền mang tới.

- Em chuẩn bị trước hay sao mà hay vậy?

- Có gì đâu anh, em chỉ nhờ anh Phong một chút thôi mà. Hì, đúng là trai đẹp, làm cái gì cũng dễ thương.

Quả thực cái đẹp với bất cứ thứ gì, tự bản thân nó ban đầu đã có một vị trí cao hơn những thứ bình thường. Ngày hôm nay nhìn cái cách Phong "xoa dịu" tâm sự một cô gái mới thấy anh ta sử dụng điểm mạnh của mình khéo léo thế nào. Vừa đẹp trai, cao ráo, lại có tài lẻ, biết hát biết đàn, phong thái lãng tử, đàn ông... ưu điểm quá nhiều...

Những tiếng vỗ tay lẫn huýt gió lại vang lên không ngớt làm tôi động tâm, chuếnh choáng như vừa lấy lại thăng bằng sau cú ngã hụt. Không hiểu vì sao vừa rồi lại suy nghĩ về Phong nhiều đến vậy...

***

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bởi Vì Chúng Ta Sẽ Mãi Mãi Bên Nhau​
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN