Logo
Trang chủ
Chương 46

Chương 46

Đọc to

Trên chuyến xe bus về lại trường... đứng cạnh Minh nhưng không biết phải nói gì nên tôi đành nhắn tin. Cố vãn hồi không khí trước đó ở bữa ăn, sau những lời đã nói cứ như tạo thành chiếc khoá vô hình ngăn lại mọi cảm xúc tự nhiên vốn dĩ giữa hai đứa

- Vẫn còn giận à? - tin nhắn tôi gửi đi.

- Đang suy nghĩ... - Minh xem tin nhắn xong nhìn tôi đầy kỳ lạ nhưng cũng reply lại.

- Đang nghĩ sao xe hôm nay đông quá phải không? Mà thằng đứng trên tôi nách hôi vãi.

Minh phì cười sau tin nhắn đó của tôi.

- Nghĩ chuyện khác, nghĩ đi đâu vậy đồ điên, hehe.

- Chuyện gì? Tưởng đang giận?

- Tôi gầy thế này, làm sao để bụng được nhiều thứ vậy. Đang nghĩ xem là anh hay thằng trên anh hôi nách thôi, hehe.

Vừa nhận được tin nhắn đó của Minh thì xe bỗng nhiên khựng lại, tiếng phanh cháy khét vang lên rít rịt. Ngay tiếp sau là cảnh nhốn nháo, đổ người dúi dụi như những "cây thịt".

- Ối!!! - Minh lúc này hai tay vẫn bấm điện thoại nên không kịp phản ứng, theo quán tính ngã nhào về phía trước

- ... Ấy... - may sao tôi vẫn kịp phản xạ giữ chặt bàn tay cô ấy. Đà xe vẫn còn, lại thêm trọng lượng từ Minh kéo đi nên tôi phải giật mạnh tay cô ấy lại. Cả hai xoay vòng. Minh ngã dúi vào lòng tôi, chao đảo một lúc mới có thể đứng vững.

- Haizz... tí thì ngã rồi... May còn có anh giữ kịp. - Minh cười rồi vén tóc, chỉnh lại sống áo. Tôi im lặng không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng lúc này đang âm ỉ một cảm giác ấm nóng rất khó áp chế.

***

Tối nay, đang nằm nghe đi nghe lại "giọt lệ đài trang" cho thư thái đầu óc để tiếp tục việc học thì điện thoại tôi reo... là số của Nhung. Không hiểu có chuyện gì mà cô ấy lại gọi vào giờ này, tôi nhận máy mà trong lòng có chút hồi hộp.

- Nhung à, gọi mình có việc gì không... Từ hôm về nhà đến giờ mà không thấy liên lạc gì cả!!!

- Vẫn còn nhớ chuyện đó, xem ra vẫn chưa quên được mình phải không!!! - Nhung cười

- Sao có thể quên một chuyện đặc biệt như vậy chứ... - nói xong tôi mới biết là mình vô duyên lỡ lời.

- Ừ... đúng là chuyện không nhiều nhà có phải không...

- Xin lỗi... mình không có ý gì đâu, chỉ là do nói lung tung thôi chứ thực sự mình không có ý gì khác đâu.

- Hì, làm gì mà cuống quýt vậy, nhìn Hoàng giờ chắc ngộ lắm nhỉ, hì.

- Thế đấy, do ăn nói không ra gì mới vậy, Nhung đừng để bụng nhé.

- Chót để rồi, giờ biết lấy ra làm sao. - Nhung nói khó.

- Hề, vậy cho mình chịu phạt đi, chứ đừng trách mình làm gì.

- Thật là muốn chịu phạt?

- Thì cứ coi như mình làm gì đó cho Nhung thấy vui là được.

- Uhm, vậy để mình xem phạt cái gì để thú vị nhất nào... À, mà nghe nói mấy hôm trước Hoàng và bạn đến quán anh Phong phải không?

- Anh Phong kể Nhung nghe à?

- Ừ, vậy hay thế này đi, tối mai Hoàng rủ thêm bạn Hoàng nữa qua quán mình chơi nhé.

- Mà nghe nói Nhung là ca sĩ của quán phải không?

- Ừ, mình cũng biết là Hoàng biết rồi. Vậy thế nào, có đồng ý chịu phạt không mà cứ hỏi quanh co vậy!!!

- Được rồi, mình nhận lời, tối mai mình sẽ qua. Mình cũng muốn nghe Nhung hát thế nào mà.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nửa đêm gấu cầm dao
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN