"Món quà" tinh thần của Huyền xem ra thực sự có tác dụng triệt để. Mây mù trên đầu đã tan, nắng vàng cũng như dịu lại trên gương mặt Minh. Thỉnh thoảng vẫn nổi quạu nhưng tính khí đã vui vẻ, thoải mái trở lại chứ không còn bí gì, khó chịu như những ngày cô ấy mới chia tay Luân. Chiều nay được nghỉ sớm còn hứng chí rủ tôi bắt bus đi KFC, thú thực là tôi chẳng ham hố gì mấy con gà ươn tẩm bột này nhưng được mời thì cũng phải có lòng tiếp nhận thôi.
- Có cái gì mà cứ thỉnh thoảng lại vồ lấy điện thoại rồi cười như phá mả vậy!!! - tôi châm chọc điệu bộ khúc khích nãy giờ của Minh. Cô ấy cũng không vừa, mắt không rời điện thoại mà vẫn bật như tôm.
- Cái gì phá mả hả, có tin tôi gội đầu anh bằng nước sốt ngay bây giờ không!!!
- Thôi ngoạm nhanh đi còn về, tưởng gọi ra có việc gì hoá ra ngồi nhìn cười như khỉ thế này.
- May cho anh là hôm nay tôi đang vui đấy, vậy mới không thèm chấp kẻ điên... Nhìn cái gì, bảo ăn nhanh thì ăn nhanh chứ còn ngồi đấy nhìn gì tôi!!!
- Thấy lạ nên nhìn thôi, thế nay làm sao lại tự dưng rủ tôi đi ăn?
- Thích nên rủ thôi, căn bản là tôi không muốn ngồi một mình. Đi một mình rồi nên tôi biết, thỉnh thoảng có thằng xin ngồi cùng khó chịu lắm.
- Không cần phải tự khoe lộ liễu thế đâu. Hê hê, lườm cái gì... Sao nào, có gì thì kể ra đi, mấy hôm nhìn cô tươi lắm. Lại sắp có bồ mới rồi phải không?
- Hừ, bồ với bịch cái gì, cái đó để sau... - Minh lấp lửng.
- "Nói vậy có khác gì thừa nhận." - tôi nghĩ thầm.
- Gọi anh ra để hỏi chuyện công việc thế nào thôi. Hôm qua tôi có hỏi quán người quen của tôi thì hiện tại vẫn đang đủ người. Chắc cố chờ khoảng hơn tháng nữa sắp xếp lại nhân viên thì sẽ xin được.
- Chuyện công việc... sắp tới tôi cũng đi làm lại bên chợ Long Biên rồi nên cũng không cần vội lắm... - tôi nói đến đó thì Minh cướp lời.
- Anh vẫn còn cố làm ở đấy làm gì, người ngợm thế kia. Còn cái lưng nữa, đã chữa khỏi chưa mà đòi đi!!!
- Khỏi rồi mới đi mà, chuyện công việc mình làm thì mình có tiền chứ có ai ép đâu mà kêu. Cô không cần lo đâu, từ ngày đi làm sức vóc tôi lên nhiều lắm. - tôi cười trước vẻ đăm chiêu không hài lòng của Minh.
- Anh nghỉ hẳn việc đó đi rồi chờ hết tháng qua quán kia mà làm. Nếu thấy bí tiền tôi sẽ cho anh vay, lúc nào có trả tôi cũng được.
Nghe Minh nói như ra lệnh, nhắc đến tiền một cách đơn giản, mà tôi thoáng chạnh lòng. Trước đây với bạn bè nào tôi cũng như vậy, quen lấy tiền làm thước đo cho sự nhiệt tình. Không biết hồi đó có khi nào vô ý mà lời đề nghị của mình khiến cho người đối diện phải chạnh lòng như bản thân mình hiện tại không.
- Cảm ơn Minh, haizz, mong cô đừng suy nghĩ nặng nề khi tôi nói điều này nhé... Từ giàu thành nghèo quả thật thích nghi rất khó khăn. Tôi thừa nhận từ khi đi làm, bản thân đã phải vất đi những sỹ diện vốn có. Trơ như đá hay mặt dày mặt mỏng cũng phải quen hết vì là trao đổi công sức-tiền bạc, tôi làm vì đó là thứ trao đổi mà tôi không tiếc. Vì vậy nếu có thể, cô cứ quan tâm tôi ở mức hỏi han là được rồi. Bạn bè là phải trao đổi tình cảm chứ không thể quy ra tiền. Tôi hiện tại không cần sỹ diện khi đi làm, nhưng đi với bạn bè, để tôi có chút sỹ diện tối thiểu... vẫn tốt hơn là không có!!!
Nói có mấy câu mà thấy đắng đến không muốn ăn thêm nữa. Người ta nói đúng, người thân bạn bè là người giúp ta mạnh mẽ hơn để chăm sóc và bảo vệ họ. Cũng là người để ta bộc lộ, trút bỏ những tâm sự, yếu đuối trong lòng mình.
- ... Hiểu rồi... Xin lỗi nhé...
Minh nói rồi cúi đầu, khẽ cắn môi...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tín Dụng Đen