Hôm sau nghe tôi rủ Minh nhận lời ngay, Huyền cũng muốn đi lắm nhưng vướng chuyện nhà nên đành hẹn dịp khác. Chỉ có hai người nên tôi chủ động đến đón Minh. Tối nay ở quán cũng không có gì đặc biệt ngoài sự xuất hiện của Nhung. Nhung mặc áo sơ mi kaki vàng gấp tay, quần soóc nâu, chiếc mũ phớt trên đầu cũng màu nâu chụp lên mái tóc hạt dẻ uốn lọng. Tay ôm cây guitar màu vàng ngà nên nhìn cô ấy rất "vintage", toát nên vẻ cá tính nhưng cũng vô cùng đằm thắm.
Nhung hát khá hay, hết nhạc trẻ lại đến nhạc Mỹ, có những khúc độc tấu cùng đàn thực sự rất chất. Có ca sĩ chính hát nên ban nhạc chơi cũng ngầu và phiêu hơn hẳn, nổi bật nhất tất nhiên vẫn là Phong.
- Hoàng này, anh nói là Nhung mời bọn mình đến phải không? - đang im lặng ngồi nghe hát, đột nhiên Minh hỏi tôi.
- Ừ.
- Vậy là cả hai vẫn giữ liên lạc với nhau từ đó đến giờ à?
- À thì, thỉnh thoảng cũng có, gọi hỏi thăm nhau thôi.
- Ghê ta, vậy mà ban đầu cứ làm kiêu không muốn cho số đi... Mà nè, vậy chị Nhung ấy... là người yêu của anh Phong à... hay là gì vậy?
- Cái đấy... mà sao tự dưng lại hỏi chuyện này làm gì?
- Ờ thì... thích thì hỏi thôi, tự nhiên tôi nổi tính tò mò ấy mà...
Minh nói xong lại ngồi đan tay nâng cằm nghe nhạc. Ánh mắt tôi không tự chủ liếc qua Phong đang sóng đôi cùng Nhung trên sân khấu.
Hát được thêm vài bài nữa thì Nhung xin về sớm vì có việc gấp. Lúc đến là đi cùng Phong nên Phong cũng định bỏ ngang để đưa Nhung về nhưng bị cô ấy ngăn lại. Tưởng tự về bằng taxi thì chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào cô ấy lại nhờ tôi đưa về. Phong ái ngại ra mặt với lý do tôi đi mà để Minh ngồi lại một mình. Đang mừng thầm vì có cớ thoái thác thì Minh lại cứ toe toét "không sao đâu" với "cứ đi đi" làm tôi mất hết đường lùi. Đành chấp nhận coi như trả cho hết nợ vụ chịu phạt với Nhung vậy.
***
Đòi đi là vậy nhưng lên xe rồi Nhung lại im lặng, từ lúc đi cho tới giờ vẫn không chịu nói năng gì. Tôi đành mở lời...
- Sao tự nhiên lại im lặng vậy? Không muốn nói gì à?
- Mình đang nhớ mẹ... Tự dưng mình... hơi nóng ruột. Cả ngày hôm nay cứ thấy khó ở.
- Vậy thì mai đi thăm mẹ đi.
- Cách đây không lâu mình cũng đi thăm mẹ rồi. Cũng vì chuyện đó mà xảy ra xích mích với bố mình
- Uhm, mình cũng không tiện hỏi, nhưng mà sau vụ lần đó... Có xảy ra vấn đề gì nữa không?
- Haizz, như Hoàng thấy đấy, nhà mình có nhiều vấn đề lắm. Chỉ là đối diện với nó hàng ngày, ngày này qua ngày khác một cách quen thuộc nên mình tạm quên đi thôi.
- Chắc là Nhung muốn gặp mẹ lắm.
- Phải rồi, mình muốn gặp mẹ ngay lúc này, muốn đi ngay bây giờ. Nhưng gặp rồi lại không cầm lòng được... Mình, mình sợ không chịu đựng nổi!!!
Thấy Nhung chầm chậm nói từng lời, tôi hiểu cô ấy đau khổ nhưng vẫn muốn giữ chuyện, không muốn chia sẻ cùng ai nên cũng chẳng hỏi gì thêm. Lẳng lặng đưa cô ấy về nhà trên suốt quãng đường còn lại.
***
Đến lúc quay ngược lại quán đã là hơn 10h. Có lẽ vì biết tôi sẽ vội nên Minh gọi cho tôi..
- Đi đến đâu rồi? Đã đưa chị Nhung về chưa?
- Về rồi, giờ đi được nửa đường đến quán rồi đây.
- Ồ vậy thôi anh cứ về nhà luôn đi nhé. Anh Phong đang đưa tôi về rồi.
- Phong ư?
- Ừ, anh ấy sợ tôi về muộn nếu kêu đưa tôi về. Giờ đang đi đến đường xxx rồi nè... RẦM!!!... Áiii... Anh... anh làm cái gì vậy... Này, anh bị điên à... chuyện của chúng ta đã kết thúc rồi...
Tiếng Minh nhỏ dần và bị lấn át bởi những âm thanh kỳ lạ cùng lúc vang lên xen lẫn những giọng nói khác. Dù vậy, tôi vẫn có thể nhận ra giọng Minh và tưởng tượng chuyện gì vừa xảy đến với cô ấy...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cách Vượt Qua Nỗi Đau Chia Tay