"Tín hiệu cuộc gọi chấm dứt..."
Chẳng kịp nghĩ chuyện gì đang xảy ra, cũng chẳng kịp toan tính mình cần những gì để hành động. Chỉ còn đọng lại cảm giác ngai ngái, man mát của tiết trời muộn khi gấp gáp hít vào một hơi khí sâu vì nhịp tim trong người bỗng tăng nhanh đột biến. Vội vã tăng ga, tôi chuyển hướng ngay con phố Minh vừa nói, cũng may nó không cách quá xa mà chỉ cần thêm vài đoạn rẽ nữa. Vừa đến nơi, đập vào mắt là cảnh 2 chiếc xe đổ ngổn ngang 1 góc bên hè. Minh đang giằng co quyết liệt với Luân trong khi Phong bị 2 thanh niên khác, có lẽ là bạn tay Luân, quây tròn, dùng tuýp đánh cho nằm sấp ngửa trên đường. Trời về khuya, con phố lác đác chỉ còn vài người đơn lẻ qua lại nên người nào người nấy cũng chỉ giương mắt đi qua hoặc đứng từ xa hóng hớt chứ tuyệt không có lấy 1 bóng người dám lại gần can ngăn.
- Luân... dừng lại... Anh làm cái gì vậy? Dừng lại ngay, không đánh nữa... - tôi quát to rồi nhảy xổ vào chắn trước mặt Minh, đẩy Luân ra xa.
- ĐM cút ra!!! Đ' phải việc của mày, mày tưởng tao không biết mày với con Huyền cùng 1 giuộc với nó à!!! - tên Luân chỉ thẳng vào Minh, mắt trợn trừng vằn lên những tia máu đỏ ngầu.
- Mày bị điên rồi, tao chia tay mày vì không chấp nhận được thói lăng nhăng của mày. Không có chuyện người thứ 3 nào liên quan đến tao và cũng không đến lượt mày phán xét chuyện của tao!!! - Minh cũng xối xả đáp trả, bấy giờ này tôi mới để ý vết máu nơi khoé miệng Minh và 2 cánh tay hằn lên vài vệt đỏ đang run rẩy. Minh mặc dù học võ nhưng dù sao vẫn chỉ là con gái, sức lực sao có thể cự nổi 3 thằng con trai thế này.
- ĐM, chúng mày có thôi đi không!!! - tôi điên tiết xông vào đẩy 2 thằng còn lại ra khỏi Phong, anh ta lúc này đang ôm đầu nằm bê bết.
- Có chuyện gì thì phải nói chuyện, giải thích đàng hoàng chứ. Ông không hỏi không nghe không biết người ta thế nào đã vô cớ gây sự đánh người. Cái Minh nó làm gì ông mà ông đối xử với nó như vậy? Hả, ông Luân, nó làm gì ông!!!
Tay cầm cờ lê, tôi lớn giọng oang oang cả góc phố, vài người chứng kiến xung quanh cũng to nhỏ vào ra "bỏ qua đi" với "bình tĩnh lại". Tay Luân nghe vậy mặt mày hằm hằm nhưng đã hơi giãn ra. Có lẽ cứ như vậy là sẽ thôi thì Minh ở phía sau lại chạy tới bên Phong lo lắng hỏi han. Thấy cảnh đấy, lửa giận sắp nguôi trong lòng Luân như thổi bùng trở lại.
- Mày bỏ tao thì cũng đừng hòng dễ dàng đến với thằng khác!!!
Luân gằn giọng, 2 thằng bạn hắn cũng nóng máu chó hùa, cậy đông hiếp người cùng lao lên. Hướng về phía Minh và Phong đang ngồi nhưng thực chất là lao thẳng vào tôi vì tôi lúc này đang chắn trước mặt họ.
Ký ức về trận đòn cuối năm ngoái lại hiện về, lưng tôi lạnh toát, căng thẳng đến mức còn không cảm nhận được cả nỗi sợ. Võ vẽ không có, sức khoẻ thì tầm tầm, 3 đánh 1 thế này kết cục vài phút nữa ra sao cũng đã có sẵn trong đầu. Nhưng chùn bước hay bỏ chạy thì chắc chắn là không rồi, trời cho tôi cái tính lỳ, đôi khi sau này vì nó mà tôi mang hoạ nguy hiểm vào thân nhưng tựu chung nhờ có nó tôi mới có đủ cứng cỏi, kiên trì để đối mặt với nhiều chuyện. Mà trước mắt, ngay lúc này chính là bảo vệ Minh và Phong.
1 tay 1 cờ lê khua khoắng, phang đập loạn xạ với 3 cây tuýp. 3 thằng này "người trần mắt thịt" chứ không phải hạng côn đồ lưu manh như mấy thằng dạo nọ nhưng chúng lại có "đồ" trên tay. 1 thân 1 mét không võ vẽ, chỉ có chút kinh nghiệm xô xát với tụi cướp đêm chợ LB nên sơ hở quanh thân tôi lộ ra mỗi lúc 1 nhiều. Tối tăm mặt mũi trước những đòn phang, đạp, mất phương hướng vì bị đánh vào mặt. Nếu tách riêng đánh lẻ từng thằng, có lẽ còn có thể cố sức trụ được. Chứ cùng lúc 3 đánh 1 thế này, không có gì khó hiểu khi tôi bị ép cho quay cuồng. Thiếu chút nữa đã bị chúng đánh cho nhừ tử nếu không nhờ thanh cờ lê sắt vẫn nắm chặt trên tay cùng cơn điên say máu càng đau càng lỳ làm đối phương đôi lúc cũng phải chùn tay. 3 thằng không ít thì nhiều cả 3 cũng đều máu me xây xẩm chứ chẳng nguyên vẹn, ngon lành gì.
- Bốp!!!
1 tuýp giáng mạnh vào lưng tôi, cộng với vết đau có sẵn từ trước làm tôi đau đến phải há miệng lấy hơi vì lực chấn động dồn dập như chạm tới 2 lá phổi. Thực sự đau đến muốn gục... bất lực, lo lắng, uất giận, tất cả tổng hòa thành 1 cảm giác khó chịu... khó chịu vô cùng. Mặt mũi và cơ thể dính kha khá thương tích khiến thể lực của suy giảm. Chân tay tôi rệu rã, run rẩy, thở không ra hơi làm bước đi rối loạn, không thể tiếp tục cầm cự, tránh đòn chứ đừng nói đến phản công hay đánh trả... Thực sự đến lúc này, tôi đã muốn gục...
- Bang... Pang!!!
Đúng vào thời khắc tôi loạng quạng trúng thêm 1 đòn nữa thì có 2 tiếng động chát chúa vang lên ngay phía trên đỉnh đầu. Tiếng kêu thất thanh của 2 thằng vang lên ngắt quãng... Tôi ngẩng mặt lên thì bên cạnh lúc này đang là Minh với chiếc bao đàn guitar trên tay. Cúi xuống thì cả 2 thằng đang nửa ngồi nửa quỳ ôm đầu lăn lộn, máu cũng đã rỉ ra trên đầu 1 thằng. Nhìn lại tay Minh vẫn còn run run vì 2 cú đập mạnh đến vỡ đàn. Hình ảnh cô gái đáp "gạch" thẳng tay cách đây hơn 1 năm lại hiện hữu trong đầu tôi. Ăn trọn cái sống đàn ấy vào gáy, thương tích để lại hẳn không nhẹ chút nào.
Như đóm sắp tàn được mồi thêm lửa, bằng tất cả sức lực còn lại tôi gào thét lao lên như 1 thằng điên mất cảm giác đau, không biết sợ chết. Nhưng cũng chỉ tới mức khua khoắng, trừng mắt "thị uy" vậy thôi vì thằng Luân và 2 thằng còn lại đã "chờn" ra mặt và thực sự muốn rút khi dân tình xung quanh kéo đến mỗi lúc 1 đông. Nếu vẫn lỳ lợm cố tình ở lại, khả năng chúng nó bị dân tình cho ăn đòn không phải là không có.
- ĐM chúng mày cứ đợi đấy. Tao không để mày yên đâu Minh ạ!!!
Luân cố vớt vát chút đe doạ bằng miệng lưỡi rồi rồ ga phóng vút đi. Không biết những ngày sắp tới có yên ả hay không nhưng chí ít hôm nay chúng nó đã biết sợ.
***
"Con gái chưa chắc đã cảm động những thằng vì nó mà đánh nhau. Nhưng chắc chắn sẽ động lòng những thằng vì nó mà ăn đòn!!!"
Ngồi ngoài hành lang bệnh viện mà tôi muốn vỗ tay đôm đốp câu nói không thể chuẩn hơn thằng Kiên từng nói với tôi. Đàn bà con gái thường giàu cảm xúc, dễ mủi lòng, đánh động hay khơi dậy được thứ này trong họ thì gần như đã nắm được 1 nửa trái tim phụ nữ...
- Ai da!!!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: Những câu chuyện kì bí của "Người Lính"