Logo
Trang chủ
Chương 49

Chương 49

Đọc to

Tự bóp cái đầu quấn đầy băng của mình rồi rên lên thành tiếng như để chứng minh những điều tôi vừa nghĩ là hoàn toàn linh tinh. Không có chút gì sáng suốt khi chính cái sọ này vừa bị tổn thương. Dù vậy vẫn không thể không cảm khái cái "chân lý" trong câu nói của Kiên. Bằng chứng là biểu hiện lo lắng của Minh khi đưa Phong vào viện và thái độ ân cần lúc nào cũng líu ríu, túc trực trong phòng khi anh ta được chăm sóc. Nếu so đo chi li thì thương thế của tôi cũng... Haizz, có lẽ không nghĩ nữa thì hay hơn, dù sao ban nãy vào viện, so với Phong tôi vẫn còn tỉnh táo và tự chủ hơn anh ta. Nên việc Minh đối với tôi không quá lo lắng cũng là điều dễ hiểu. Sức tàn của con người quả là kỳ diệu, có lúc tưởng chừng sẽ gục ngã thì chỉ sau vài giây đã có thể đứng dậy gào thét, đỡ người này vần người nọ. Làm hết chuyện này đến chuyện khác để đến giờ, dù đã qua 12h đêm, tôi vẫn tỉnh như sáo sậu, chưa muốn chợp mắt. Phần nào đó có lẽ bởi vẫn muốn đợi Minh nói 1 câu "mệt rồi, về nghỉ trước đi." chẳng hạn, tôi mới "cam lòng". Cơ mà cô ấy vẫn đang ở trong phòng, chắc muốn chờ Phong ngủ mới yên tâm ra ngoài, có phải vậy không nhỉ??? Chẳng muốn đánh cuộc lòng kiên nhẫn với những thứ vớ vẩn mình vừa đặt lên bàn cân. Tôi mở cửa bước vào phòng... Phong vẫn chưa ngủ, đầu tay mặt đều được băng bó giống tôi. Có vẻ đã tỉnh táo hơn trước vì thấy anh ta đang nói chuyện gì đó với Minh vui lắm. Thấy tôi vào Phong cười tươi.

- Ồ Hoàng, cậu vẫn ở đây à... Haizz, Minh thật là, vậy mà làm anh tưởng Hoàng về rồi.

- Chết thật, em lơ đễnh quá... tôi cứ nghĩ băng bó xong anh mệt nên về nghỉ trước rồi cơ. Mà sao không vào phòng, nãy giờ anh vẫn ngồi ngoài đấy à? - Minh ngu ngơ hết nói lại hỏi, tôi chỉ cười nhẹ.

- À, tranh thủ chợp mắt ấy mà.

- Hoàng thế nào rồi, có còn thấy đau không? - Phong nhìn khắp thương thế của tôi.

- Hiện tại thì bình thường, chắc phải tối nay mới "lên cơn" được anh ạ, hê hê.

- Cảm ơn Hoàng nhiều nhé, tối nay mà không có Hoàng chắc anh và Minh không lành lặn được như thế này đâu.

- Có gì đâu anh, giúp bạn mình chứ có phải giúp ai đâu mà câu nệ.. Mà nói chuyện được thế này, em thấy anh có vẻ tỉnh táo hơn hẳn rồi đấy.

- Ừ, chắc nằm tạm đây đêm nay thôi. Ngày mai có kết quả kiểm tra tổng thể là về được rồi.

- Cứ ở lại đến khi nào bác sĩ cho về mới được về chứ anh. - Minh cười dịu dàng.

Biết đêm nay Minh ở lại viện nên tôi chỉ hỏi han qua loa thêm vài câu rồi ra về. Mà thực chất có phải là về đâu...

***

2h đêm, chắc Minh và Phong đã yên giấc rồi. Tôi mơ hồ suy nghĩ nhưng lập tức trở về hiện tại khi chuyến xe hàng đầu tiên đã về đến chợ LB. Vắt khăn mặt quanh cổ, chào hỏi vài người quen ở đây đã lâu ngày không gặp. Tôi chính thức trở lại công việc cửu vạn của mình.

- Aahhh... Bịch!!! - liền sau tiếng kêu vì đau của tôi là tiếng bọc hàng rơi từ trên xe xuống đất.

- Mày nghỉ mẹ đi Hoàng, không làm được thì ra kia nghỉ đi. Ở đây làm vướng chân vướng tay người khác.

- Thôi nghỉ đi em, tao đã bảo rồi, chân tay mày băng bó thế kia thì làm sao mà làm được. Thôi ra kia nghỉ đi.

Cả đội bốc hàng đều "đuổi", không còn cách nào khác tôi đành rời đi, mà chính xác không đi không được vì hôm nay... quả thực tôi không còn sức để làm việc. Khắp mình mẩy đều ê ẩm, cánh tay đến giờ mới bắt đầu sưng to vì phù nề. Tệ nhất là cái lưng, vừa mới trị dứt điểm được vài ngày, giờ lại dở chứng vì vết thương do thanh tuýp gây ra. Hết cách, thực sự là vậy, đến cái công việc bán sức đơn giản nhất này giờ tôi cũng không còn khả năng làm tiếp nữa. Trong chốc lát, nỗi lo về tiền ăn ở, thuê nhà, sinh hoạt đã ngủ quên bấy lâu, nay bỗng dưng thức giấc. Còn chưa kể lời hứa lo tiền học ôn thi cho My nữa, chỉ còn vài tháng nữa thôi là con bé lên đường rồi. Haizz, thôi thì việc nào đến thì lo việc đó trước vậy.

Về đến nhà tắm táp cũng như cực hình vì thương thế khắp mình đau nhức, chạm vào nước còn xót và ê ẩm thêm.

- Mày làm cái gì mà vác cả "ngợm" về nhà thế này hả Hoàng???

Thằng Kiên sáng dậy cũng tá hoả khi thấy bộ dạng kinh dị như "xác ướp" của tôi. Kể cho nó nghe mọi chuyện xong, định nhờ nó bôi thuốc mà quên mất thuốc của Minh đã dùng hết rồi, đành miễn cưỡng tìm đến giấc ngủ cho quên nỗi đau. Giấc ngủ nặng nề trôi qua, đến gần trưa tôi gọi cho anh Long, quyết định xin nghỉ hẳn công việc ở chợ LB để anh ấy xếp người khác cho ổn định. Anh Long hỏi nhiều lắm nhưng tôi chỉ nói chung chung lý do không đảm bảo được giờ giấc học tập và nghỉ ngơi. Tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện chấn thương không thể làm tiếp để anh ấy khỏi suy nghĩ. Người đã có ơn với mình mà còn khiến họ phải áy náy nên tôi rất tránh.

- Thế giờ mày định sống bằng gì hả Hoàng?

- Em nộp hồ sơ vài chỗ rồi anh.

- Nếu vẫn làm quán xá linh tinh thì không thấm đâu. Mẹ mày giờ còn đang lo gây dựng lại cửa hàng nên mày cố tìm việc gì kiếm nhiều nhiều chút để còn phụ mẹ nuôi em.

- Em hiểu ý anh mà, em cũng biết vậy nhưng giờ người khôn của khó, mình lại không có cái tài gì đặc biệt nên phải hưởng theo số đông thôi anh.

- Uh, anh hỏi mày cái này, hình như mày có bằng ô tô rồi phải không? Lúc trước thi thoảng vẫn thấy mày lấy xe nhà đi mà.

- Vâng, em thi hồi mới lên đại học anh ạ.

- Được rồi, vậy mày sắp xếp học nâng lên bằng C cho anh, tiền học anh tặng. Cố gắng học ngay từ giờ, đến hè học xong anh tìm mấy tuyến phụ xe cho mày kiếm thêm.

- Dạ... vậy có được không?

- Không được cũng phải được, nam nhi trí ở ngoài quần. Mày cứ ru rú quanh cái đất Hà Nội này làm gì, đi dần đi cho sau này nó ghê gớm... Mà anh vẫn nói đấy, mày học trên này có gặp phải vấn đề gì liên quan đến xích mích hay va chạm cứ nói với anh, nhớ chưa. Ngày trước nhà mày giúp anh nhiều, giờ anh không giúp mày thì còn giúp được ai nữa.

Anh Long nhiệt tình vậy, biết tính anh sống thẳng, không thích dài dòng câu chữ màu mè nên tôi nhận lời. Hè này coi như có thêm công việc, cũng là thêm 1 sự trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ.

***

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Thần Cung Côn Luân - Ma Thổi Đèn
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện