Buổi trưa cơm nước qua loa tôi lại vào viện thăm Phong, cũng là để xem tình bình Minh thế nào. Đến nơi không thấy Minh đâu nhưng tôi lại gặp Nhung và mẹ của Phong đang chăm sóc anh ấy.
- Thì ra sáng nay Minh báo cho Nhung rồi Nhung báo cho bố mẹ anh Phong phải không? - tôi và Nhung đứng nói chuyện bên ngoài hành lang bệnh viện.
- Ồ không, Minh chỉ báo mình thôi còn bố mẹ anh Phong là do anh ấy tự báo. Có khi anh ấy sợ mình lo nên không muốn gọi, may có Minh gọi mình mới biết. Mà Hoàng cũng hay thật đấy, cứ im thin thít vậy là thế nào... Coi kìa... - Nhung nói rồi nhăn mày khẽ lườm.
- Nhìn te tua quá à...
- Quá te tua ấy chứ, mình thấy... có khi còn tệ ngang anh Phong ấy... - nghe Nhung nói vậy tôi cười nhẹ.
- Nhung thấy vậy thật à, hề, vậy mà mình cứ tưởng còn không có ai nhận ra cơ đấy... - nói dứt lời mới thấy mình thật luyên thuyên. Nhung cũng chỉ cười nhẹ, lại nhìn tôi 1 lượt.
- Đã vậy sao không kêu bác sĩ, y tá họ làm kỹ 1 chút!!!
- Không sao, toàn là vết thương ngoài da thôi. Mà Nhung này, Minh về lúc nào vậy?
- Lúc mình vào Minh vẫn còn ngồi cùng mẹ anh Phong. Đến khoảng 10h thì về rồi, em ấy nói chiều sẽ đến vì chiều anh Phong ra viện.
- Vậy à, mà hôm nay mình cũng mới biết anh Phong là trai Hà Nội đấy.
- Ừm. - Nhung có vẻ không để ý lắm. - Đến hôm nay mình cũng mới biết 1 người lạ như Hoàng đấy?
- Sao lại lạ?
- Nếu mình nhớ không lầm thì đây đã là lần thứ 4 mình và Hoàng gặp nhau. Vậy mà 1 chút thông tin về nhau cũng chẳng có. Mình chịu thua rồi, Hoàng lười hỏi còn hơn cả mình. Vậy rốt cuộc không muốn hỏi hay là không muốn biết vậy?
Nhung chấp tay sau lưng vừa đung đưa vừa hỏi, nhìn cái dáng dễ thương cùng câu hỏi kỳ kỳ làm tôi bật cười. Dù sao cũng nhờ Nhung mở lời tôi và cô ấy mới biết thêm kha khá về nhau. Sự thật Nhung không phải dân múa hay nhảy nhót gì, đơn giản chỉ là 1 sinh viên kiến trúc biết đàn biết hát mà thôi.
***
Đã qua 1 tuần kể từ sau buổi tối "đau thương" ấy. Minh điềm nhiên thông báo tin tay Luân bị anh họ của cô ấy "xử lý". Chẳng biết hiệu quả đến đâu mà hậu quả tay Luân phải đến tận nhà Minh nhận lỗi và xin cô ấy tha thứ. Cái giá phải trả là vài cái bạt tai nhục nhã xem ra vẫn còn nhẹ chán so với những gì hắn đã gây ra.
- Thôi, chấp nó làm gì. Giờ tôi chỉ muốn nó đi cho khuất mắt tôi thôi.
- Vậy ra ông anh họ của cô chính là cái ông ngày xưa chạy con phân khối lớn chở cô đến phá xe tôi đấy à?
- Xùy, kỷ niệm đẹp hay sao mà nhắc đi nhắc lại mãi vậy.
- Hơi đâu mà nhớ, cơ mà ông làm gì mà có vẻ ghê gớm vậy.
- Lối sống phức tạp tạo nên những con người phức tạp. Ghê gớm cũng tương tự vậy thôi.
- Cơ mà sao nó biết cô "cơ cấu" vậy rồi mà vẫn cố làm vậy nhỉ?
- Nó có biết đâu, chính vì không biết nên mới liều mạng vậy mà, nhưng tôi nghĩ lý do phần nhiều là vì nó cay cú tôi.
- Vì bị cô đá?
- Hơn thế nữa... yêu nhau tròn 1 năm nhưng nó vẫn chưa "làm gì" được tôi. 1 năm trời không động tay động chân được gì, đùng 1 cái bị đá. Lại thấy tôi ngồi sau xe "trai đẹp", hỏi sao không cay được cơ chứ, hì hì.
- Haizz, thôi chẳng dông dài nữa, nay gọi tôi cafe từ sớm thế này là có chuyện gì?
- À ừ, hì... Đi mua sắm vài thứ với tôi nhé!!!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Mê Động Long Lĩnh - Ma Thổi Đèn