Logo
Trang chủ
Chương 51

Chương 51

Đọc to

Khi một người con gái rủ bạn đi mua sắm, đừng vội nghĩ tới những túi đồ lỉnh kỉnh bạn phải mang vác. Cũng đừng hoang tưởng họ nhờ bạn làm mẫu thay ai đó để cuối cùng lại tặng chính món đồ đó cho bạn. Mấy cái kịch bản đó chỉ có trong phim và truyện thôi.

"Tôi muốn tặng Phong một bộ quần áo, hôm nọ vì tôi mà áo anh ấy rách hết," Minh giải thích khi cùng tôi vào một shop đồ nam.

"Áo tôi hôm ấy cũng rách đấy... Mà thôi, cho nhiều thì lại nợ," tôi tự nghĩ vậy, cố xem nhẹ đống quần áo trước mặt, không thèm để vào mắt. Minh thấy tôi trơ mắt bàng quan liền gọi:

"Này, rủ anh đi cùng để chọn giúp tôi mà sao chẳng ý kiến gì vậy... Xem thử đi, ghi hay đen đây, con trai thích mấy màu này phải không?"

"Haiz, sao không rủ anh ta đi cùng luôn cho tiện đi, làm mất việc người khác quá," nghĩ vậy nhưng tôi không nói, ngoài mặt vẫn tỉnh bơ. "Sơ mi thì cứ kẻ hoặc caro đi, ông ấy cao ráo nên chọn loại kẻ to một chút."

"Kẻ ư... còn màu thì chọn màu nào?"

"Trắng trẻo thì mặc màu nào chẳng được, để an toàn cứ chọn mấy gam trung tính như xanh, trắng hay ghi này này."

"Vậy còn quần?"

"Bò xanh đơn giản thôi, size to một chút, rộng đã có thắt lưng... Này, làm gì mà ôm cả đống ra vậy?"

"Hì, thử giúp tôi nhé."

"Không được, người tôi nhỏ hơn, thử sao chuẩn được."

"Anh không thử thì tôi thử chắc, cứ mặc vào đi. Thấy hợp tôi sẽ nâng size."

Minh tỉ mỉ chọn đồ, lại khệ nệ ôm ra như vậy, đành phải thử thôi chứ biết làm sao. Mặc đồ mới lên người, ngửi cái mùi tinh tươm mới nhớ lâu lắm rồi tôi chưa mua quần áo. Nhớ ngày xưa vào shop liên tục, cứ hứng lên là mua, thích là có. Giờ thì thói quen ấy đã mất hẳn theo năm tháng. Hôm nay mặc lên người nhiều đồ vậy xem ra lại có chút hài hước, thử nhiều vậy nhưng mình có mua cho mình đâu.

Ngắm lên ngắm xuống, lựa đi lựa lại một hồi cuối cùng Minh cũng chọn được ba cái áo và một chiếc quần ưng ý. Túi đựng chỉ hai cái nhẹ tênh nên cô ấy tự xách rồi treo lên xe mình.

"Giờ đi tiếp với tôi ra nhà hát nhé."

"Qua đó làm gì?"

"Không muốn xem thử tôi làm thêm thế nào à, hì!!!"

Nhìn Minh cười, tôi hiểu cô ấy muốn nói tới chuyện gì. Sau lần gây tai nạn cho Nhung tôi mới biết Minh làm thêm công việc đánh đàn và chỉnh nhạc ở các lớp dạy múa thiếu nhi. Cũng từng nghe Huyền nói Minh biết chơi organ và piano nhưng phải đến hôm nay khi Minh đề nghị, tôi mới có dịp tận mắt chứng kiến công việc của cô ấy là thế nào.

Ờ thì... cũng đơn giản thôi, chính xác là đơn giản với những người biết đàn như Minh. Công việc chủ yếu của cô ấy là đàn theo nhịp những bản nhạc múa có trong giáo án của giáo viên. Kế nữa biên soạn và chỉnh những bài nhạc nhảy trong laptop khi giáo viên cho lũ trẻ học nhảy. Tôi không rõ thế nào là điêu luyện, chỉ biết nhìn ngón tay Minh cứ thoăn thoắt, nhún nhảy trên phím đàn theo từng nhịp động tác của giáo viên và lũ trẻ.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Vẽ em bằng màu nổi nhớ
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN