Logo
Trang chủ
Chương 52

Chương 52

Đọc to

Ngồi ngoài hành lang, cách qua một lớp kính nhưng tôi có thể thấy được sự vui vẻ của Minh khi làm công việc này. Cô ấy cười nhiều, cả lúc đàn lẫn khi chơi cùng bọn trẻ giờ giải lao. Suốt ngày được nô đùa, bẹo má nên nhiều đứa cứ xán lăn đến, có vẻ quý mến Minh lắm. Không hẳn là người thích trẻ con nhưng nếu được làm một công việc như vậy, có lẽ tôi cũng sẽ thích thú và muốn nhiệt tình với nó.

Gần hai tiếng trôi qua, phụ huynh đến đón đã đông dần, lớp học cuối cùng cũng kết thúc. Tan lớp đã là cuối chiều, cứ tưởng sẽ về luôn thì Minh còn cố nán lại ở lớp bên cạnh để kéo theo một cô gái nữa đi cùng mình. Nghe giới thiệu mới biết đó cũng là một "đồng nghiệp" giống Minh.

"Quần áo đã mua xong, công việc cũng đã làm xong, giờ đi mua nốt đàn guitar với tôi nhé."

"Cô muốn... mua đàn tặng anh Phong à?" cuối cùng cũng đoán ra ý định của Minh rủ tôi đi cùng suốt cả buổi chiều nay là để làm gì.

"Ừ, anh còn nhớ cây guitar của anh Phong chứ, hôm ấy vì giúp anh mà tôi chót đập vỡ đàn của anh ấy. Anh ấy không nói gì cả nhưng tôi thấy áy náy lắm!!!"

"Vậy à... ừ thì cũng được thôi nhưng mà... Tôi không hiểu về nhạc lắm nhưng đã là đàn guitar thì phải chính tay anh ấy chọn mới ưng ý được."

"Hôm trước tôi cũng thử "gạ gẫm" anh ấy đi cùng mình rồi mà anh ấy hiểu ý nên từ chối luôn. Haizz, tốt nhất là mình tự mua rồi tặng vậy, mà cũng không lo lắm đâu, tôi nhớ cây của anh Phong là loại gì rồi. Lại có thêm "chuyên gia" thẩm đàn này đi cùng nữa, cũng từng nghe anh Phong chơi nên chắc sẽ chọn được thôi, hì hì."

Minh nói rồi ôm ấp cô bạn "đồng nghiệp" cười thân mật. Minh đã quyết vậy thì chắc chắn sẽ làm, tính cô ấy tôi hiểu. Về phần mình, tôi thấy cũng không cần thiết phải đi cùng Minh nữa vì "chuyên môn" lần này đã có bạn cô ấy lo. Có hay không sự có mặt của tôi cũng không còn là điều quan trọng.

"Cô đã tính như vậy thì mua cũng được, vậy cả hai đi với nhau nhé vì giờ tôi có việc phải về rồi."

"Ơ kìa, sao lại về, đã đi cùng cả buổi rồi thì đi nốt với tôi đi, giờ về làm gì chứ. Đi mua đàn rồi cả ba đi ăn, xong đến nhà Phong thăm anh ấy luôn."

"Đã biết cả nhà anh ấy rồi cơ à?"

"Thì hôm xuất viện tôi cùng chị Nhung theo về mà."

Nhìn Minh sốt sắng, nhiệt tình như vậy, người ngoài không khó để nhận ra tâm tư trong lòng cô ấy. Huyền từng trêu Minh "tương tư chàng ca sĩ" và đối với một đối tượng như Phong mà nói, tôi nghĩ điều đó hoàn toàn có cơ sở.

"Không đi được thật, thực sự là thằng bạn tôi ở nhà gọi nãy giờ rồi. Cứ cố nán lại chờ cô để về cùng thôi, giờ lại đi tiếp thế này thì tôi không đi được rồi... Thôi, bạn và Minh đi cẩn thận nhé, mình có việc phải về trước đây."

Bỏ qua gương mặt bí xị của Minh, tôi chào bạn cô ấy rồi ra lấy xe.

"Chờ đã nào, nói về là về luôn vậy... Nè, tặng anh đấy," Minh cười rồi lấy ra một trong ba chiếc áo mua hồi chiều đưa cho tôi.

"Chiếc này vẫn giữ nguyên size anh mặc nên yên tâm là sẽ vừa nhé. Tôi định để thăm anh Phong về mới tặng anh cơ nhưng thôi, tặng luôn bây giờ cũng được, hì hì."

Nhìn chiếc áo Minh đưa tôi khẽ cười, chỉ nói một câu "Cảm ơn nhé, lần sau không cần phải làm vậy đâu," rồi lấy xe về.

***

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Phong Thần Bảng (Phong Thần Diễn Nghĩa)
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN