"Áo ai tặng à?" Kiên rời mắt khỏi laptop khi tôi đặt túi áo lên giường. "Xám à... hê hê, thế là tao lại có áo mặc rồi. Ai tặng mày đồ mà "khéo" vậy, trước khi mua không thèm hỏi à?"
"Không thèm hỏi!!!" - câu này từ miệng Kiên nói ra nghe có vẻ nặng nề nhưng sự thật thì quả đúng vậy. Màu xám, đến thằng Kiên còn cười đắc chí vì chính nó cũng biết tôi không thích, cũng không hợp mặc áo màu này. Nếu là tôi ngày trước, hẳn sẽ thấy khó chịu khi ai đó tặng đồ mà không thèm hỏi sở thích của mình. Tệ hơn nữa còn là đồ dựa trên tưởng tượng về một người khác chứ không phải người được tặng. Tôi hiện tại mặc dù không còn như vậy nữa, không còn cái tính sỹ diện ngày xưa. Đối với sự vô tư đến vô tâm của Minh, cũng không xem nó là một điều gì đó nặng nề trong suy nghĩ. Nhưng nếu nói tôi không để tâm thì hoàn toàn không phải, tôi là người thoáng đạt nhưng cũng không phải người dễ dãi.
"Đừng có bóc ra, quà của tao mà," tôi lấy lại chiếc áo trên tay Kiên, gấp lại cẩn thận. Kiên thắc mắc cùng chút tiếc rẻ.
"Da mày xạm, có bao giờ mặc màu đấy đâu. Không để tao mặc mà lại cất tủ à!!!" Kiên móc máy khi nhìn tôi bọc chiếc áo cất ngay ngắn vào trong tủ.
"Biết tao cất tủ rồi thì đừng có sờ vào đấy. Có thể tao không mặc nhưng cũng không ai được mặc nó hết, rõ chưa, hê hê."
... Ôn bài cho kỳ thi cuối năm xong cũng đã hơn 1 giờ đêm, tôi leo lên lan can tầng 4, ngắm nhìn phố phường về đêm cho giải toả đầu óc. Không gian lúc này hoàn toàn vắng vẻ, yên ắng. Trời đã vào hè nhưng gió đêm nên vẫn mát mẻ, thổi ùa từng cơn qua da mặt như gió heo may. Khói từ điếu thuốc trên tay lơ lửng bay lên cao rồi tan dần vào màn đêm. Đêm sáng bởi mây trắng và trời nhiều sao, ngồi nghĩ lan man tôi lại tưởng tượng ra cuộc gặp hồi tối giữa Minh và Phong. Nếu Phong ưng ý với những thứ Minh tặng, hẳn cô ấy sẽ thấy vui mừng lắm.
"Hê hê, lại lơ thằng cứu, cảm thằng đau phải không!!!"
Nhìn quầng sáng bạc hắt lên quanh gợn mây bao lấy vầng trăng, lòng tôi cảm khái nghĩ về câu cười hồi tối của Kiên. Nó đúng là thằng ma ranh, lanh trí, chỉ qua món quà "lỗi" Minh tặng cùng trận hỗn chiến tôi kể lần trước, đã có thể đoán ra nửa già việc xảy ra với tôi hồi chiều. Vẫn như mọi lần, đối diện với "tấm gương" mà người khác dựng lên, tôi đều nhìn thẳng vào nó và coi như không hay không thấy.
"Có thể mày chưa thích, nhưng nó đã khiến mày phải để tâm đến nó rồi."
Kiên biết không thể trêu được tôi nên kết luận luôn như vậy. Tôi hiểu nó phân nửa chỉ là Gia Cát đoán mò nhưng nửa còn lại có lẽ nó cũng nhìn thấy ở tôi điều gì đó giống như tôi đang nhìn chính mình lúc này...
"Hoàng ạ, từ giờ trở đi con chính là trụ cột của mẹ và em đấy. Con phải nhìn vào gia cảnh nhà mình hiện tại mà không ngừng cố gắng nỗ lực nghe chưa. Mẹ biết là mẹ đang tạo áp lực cho con nhưng nhà mình giờ chỉ còn biết trông chờ mỗi con thôi. Con chính là hy vọng để sau này vực dậy nhà mình..."
Câu nói cách đây một năm của mẹ trên giường bệnh như gió thổi qua tai. Việc trước-việc sau, chuyện nặng-chuyện nhẹ... tôi hít dài một hơi thuốc, hình ảnh về Minh trong nháy mắt tan dần cùng khói thuốc...
***
Kể từ sau buổi chiều mua đồ cùng Minh, tôi không còn hẹn gặp riêng hay đi đây đi đó cùng cô ấy nữa. Quán cafe nơi Phong chơi nhạc tôi cũng không ghé qua thêm một lần dù Minh và Nhung thỉnh thoảng vẫn rủ. Nếu nói lý do tôi bận thì đúng là bận thật, gần cuối năm học, vừa bận học nâng bằng lái xe, vừa lo ôn tập, vừa phải để ý chuyện thi cử trên này của My nên tôi phải chạy tới chạy lui suốt. Vấn đề ăn ở chỉ là tạm thời trước mắt chứ về lâu dài nếu My đỗ, kiểu gì tôi cũng phải chuyển trọ để hai anh em ở với nhau. Nghĩ mà thương con bé cố gắng học vì mẹ vì anh để đến mấy hôm thi làm bài trong cơn sốt ngây ngấy.
"Tiếc quá, em làm bài hơi dưới sức anh à!!!"
"Không sao đâu em, không đỗ Cảnh viện An ninh thì về tỉnh học cũng được mà!!!"
Vỗ vai an ủi My xong, tôi đưa con bé đi ăn, hát karaoke và ngủ khò luôn tại quán. Mấy ngày lên Hà Nội cả hai anh em chỉ lo học và ôn, chưa đưa My đi chơi được nhiều nên tôi giành hết cả buổi chiều đưa con bé tới những nơi thú vị nhất có thể.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tán Gái Ở Nhà