Giữa tháng 6, đang trong đợt thi cử cuối năm thì tôi nhận được tin đỗ đạt của My. Tất nhiên là tôi vui lắm nhưng vẫn bình tĩnh đón nhận niềm vui này bởi sắp tới trách nhiệm của bản thân cũng sẽ lớn hơn khi phải lo cho My yên ổn chuyện ăn chuyện học trên này.
Thi cuối năm xong lại đến thi nâng bằng, cập rập vậy nhưng kết quả cũng tương đối tốt. Qua hết các đợt thi cử thì lại đến chuyện chuyển trọ, chuyện này trong năm tôi đã bàn với Kiên nên nghỉ hè vừa đến là tôi lao ngay đi tìm nhà. Con My mặc dù cuối tháng 8 mới nhập học nhưng tôi vẫn phải ở trên này theo việc chỗ anh Long nên trước sau gì cũng phải tìm một nơi ở tử tế để hai anh em sớm ổn định trước năm học mới. Cơ mà tìm được nhà ưng ý ngon-bổ-chuẩn đâu phải là chuyện dễ...
"Nè, thấy tìm nhà mà sao không nói gì với bạn bè hết vậy? Nãy tôi vào face mới biết," Minh gọi điện cho tôi bằng giọng nhấm nhẳng.
"Đưa lên face cũng coi như báo rồi còn gì, mà về quê chưa vậy?"
"Ghê ha, vẫn còn nhớ hỏi thăm cơ đấy. Tưởng dạo này đóng phim "mất tích" rồi chứ," Minh nói giọng dỗi pha trách móc.
"Bận việc thôi."
"Trả lời nhanh nhỉ, gọn lỏn một câu vậy là xong đấy, hừ... Cạnh phòng tôi có một phòng mới chuyển đi đấy. Chỗ tôi anh cũng biết rồi, mọi thứ đều ổn, giá cũng không quá cao. Muốn thuê thì qua nhanh đi, hôm qua dọn phòng mà trưa nay đã thấy "cò" đến hỏi rồi đấy."
Không để tôi kịp cảm ơn Minh đã tắt máy, không biết là tại sao nhưng nếu nói giận tôi vì thời gian qua ít gặp cô ấy thì cũng hơi quá. Cũng không nghĩ lan man thêm nữa vì còn nhiều việc cần làm, tôi đến luôn nơi Minh trọ ngay chiều hôm ấy.
Giá hơi cao một chút nhưng so với hạ tầng, WC, an ninh thì hoàn toàn ổn, tính tương đối ra thì đều tốt hơn những nơi tôi tìm mấy ngày qua. Nói chuyện và đặt cọc với chị chủ nhà xong đã thấy Minh mở cửa phòng kế bên nhướng mày "lạnh lùng" nhìn tôi.
"Hàng xóm mới mà mặt mày khó đăm đăm vậy, hì hì."
Thấy tôi nhe răng cười, Minh bĩu môi rồi đi vào phòng. Cửa vẫn mở nên tôi theo vào luôn.
"Định làm khách không mời à, đã ai cho vào đâu mà vào, hừ!!!" Minh dứ dứ cán chổi quét nhà như muốn đuổi khách, tôi hiểu cô ấy chỉ "tỏ thái độ" nên vẫn nhe răng.
"Biết nhau cả năm học mà đến giờ mới được bước chân vô nhà cô đấy."
Tôi ngó nghiêng nhìn quanh căn phòng, ngoài không gian diện tích và mấy bức tường tường sơn trắng mịn giống phòng tôi thì mọi thứ còn lại đều nhiều màu sắc. Tủ kệ, đồ đạc, vật dụng sạch sẽ ngăn nắp, cạnh cửa sổ là hai bể cá nhỏ mini tròn tròn xinh xắn. Nhưng điểm nhấn căn phòng lại nằm ở cây đàn piano sơn đen bóng lừ đặt kế bên bàn học.
"Chậc chậc, có cả piano cơ à, bảo sao đánh đấm điêu luyện vậy."
"Cái gì mà "đánh đấm" hả!!!"
Minh nhăn mày nhưng tôi cũng chẳng bận tâm, vẫn điềm nhiên sờ mó cây đàn. "Tiếng nghe hay thật, mang được nó lên đây cũng không đơn giản đâu nhỉ. May mà mới chỉ tầng 2... Đánh thử tôi nghe một bài được không!!!"
"Quên đi nhé!!!" Minh vênh mặt kiêu kỳ rồi lại lườm tôi. "Mà thuê được phòng mới rồi cũng không định cảm ơn lấy một câu à?"
"À ờ... thì cảm ơn cô nhiều lắm, được chưa, hì hì hì, lúc nãy cũng nói cảm ơn rồi nhưng cô tắt máy nhanh quá."
"Chỉ cảm ơn miệng không thôi?" Minh nheo mắt hỏi.
"Thế còn muốn gì nữa?"
"Hừ, chí ít ra cũng phải..."
"Bịch... Moeoo..."
Minh chưa nói hết câu thì có tiếng động cùng tiếng mèo kêu thất thanh bên ngoài cửa sổ phòng. Cả hai cùng ngó ra thì thấy một con mèo trắng đen đang bị mắc chân vào thanh sắt giữ máng nước mưa bên tường nhà đối diện. Không... chính xác hơn là đùi con mèo bị thanh sắt đâm xuyên qua, không gỡ ra được nên bị giữ lại.
"Ôi Miu miu, sao lại chạy ra đấy làm gì hả em!!!"
Minh hoảng hốt ra mặt khi thấy máu lấm tấm vương ra khoảng lông trắng xung quanh vết đâm. Con mèo thì kêu liên hồi, mắt se se nhắm hờ như thể chịu đựng cơn đau.
"Mèo của cô à?"
"Không, của nhà đằng sau này này, có lần nó vào phòng tôi định vớt cá, nên tôi chơi với nó luôn. Giờ phải làm thế nào, làm thế nào bây giờ... Ôi nó đau chết mất... để tôi sang nói bên nhà đó xem thế nào..."
Minh nói rồi chạy đi luôn, tôi thì vẫn ở lại trong phòng. Nhìn hết một lượt, xem xét kỹ địa thế bức tường và khoảng cách từ các cánh cửa thì chỉ có từ phòng Minh mới có thể cứu được con mèo. Chạy đi mượn chị chủ nhà cây tô vít to, tôi hỳ hục "móc lốp" từng con vít chặt như nêm để gỡ khung sắt bịt cửa sổ ra.
"Cẩn thận Hoàng ơi, để tôi giữ cho."
Minh gọi với ra khi chạy về đến cửa phòng, hai ông bà nhà bên chắc là chủ con mèo cũng kêu tôi chú ý cẩn thận khi thấy tôi bước một chân trần đạp lên bức tường nhà đó để giữ thế bám. Vị trí con mèo nằm chếch hẳn một bên, máng nước tôn lại nhỏ và sắc không đứng được nên một chân tôi đạp tường, chân còn lại đành ép cánh cửa sổ phòng Minh vào tường rồi đứng lên núm chốt để lấy thế đứng. Khá nguy hiểm nhưng vì cách khoảng đất trống giữa hai khe tường bên dưới chỉ từ tầng 1 lên đến tầng 2 nên tôi mím môi liều mạng.
Run rẩy, lập bập giữ thăng bằng, tay phải bám tường, tay trái tôi cầm cẳng chân con mèo nhấc khỏi thanh sắt. Con mèo béo nặng, lại đau nên quẫy đạp rất khoẻ. Vừa vùng khỏi thanh sắt là chạy thục mạng khuất khỏi tầm mắt, đúng là giống mèo, sức chịu đựng dẻo dai thật.
"Được rồi, xuống được rồi đấy Hoàng ơi, quay người từ từ thôi..."
Vẻ lo lắng vẫn hiện trên mặt Minh dù con mèo đã được giải cứu, hoàn cảnh éo le khi bước lên đã khó, giờ muốn xuống còn khó hơn vì tôi không tìm được điểm tựa để xoay người. Chênh vênh mất một lúc tôi đánh liều bật dồn người lên cánh cửa sổ rồi ôm lấy nó làm điểm tựa để đu vào phòng. Cánh cửa sơn trắng khung, nhìn có vẻ cũng chắc chắn lắm, tôi quyết định nhún chân...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Tại Tu Tiên Giới Vạn Cổ Trường Thanh