Logo
Trang chủ
Chương 55

Chương 55

Đọc to

Kéttt... Cách...

Tôi đã tính toán sai lầm hết sức tai hại, đúng hơn là hấp tấp một cách ngu ngốc... Cánh cửa đúng là chắc chắn, nhưng thứ quan trọng hơn giữ nó đứng vững là bản lề, tôi lại không tính đến. Liều lĩnh thả người đu lấy cánh cửa trong thế cheo leo, hai chốt bản lề mỏng manh sao có thể giữ nổi từng ấy trọng lượng bám vào. Cánh cửa bung ra, tôi mất đà rơi "tự do" xuống đất. Hai chân dù đã cố gắng giữ trụ, nhưng không gian bên dưới chật hẹp nên cả người tôi lảo đảo đập mạnh vào một bên tường.

- Ôi trời... Hoàng... có làm sao không? - Minh gọi tôi, vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt khi cánh tay tôi toạc máu vì cứa lên bức tường một đoạn dài. May mắn sao nơi tôi ngã còn cách đống sành vỡ chừng chục phân nữa. Nhìn cái đống nhọn hoắt, đâm lên tua tủa đó, chỉ lệch vài phân nữa thôi chắc tôi đi cả bàn chân chứ chẳng chơi...

- Liều quá vậy! Cánh cửa nó bé tý, sao lại đu cả người lên được chứ!!! - Minh vừa băng bó vừa lầm bầm, lúc này thì tôi đã "lết" trở lại yên vị trong phòng cô nàng rồi.
- Không tồi!!!
- Cái gì mà tồi với chả không???
- Ờ thì, vết băng cũng không đến nỗi nào, nhìn sần sùi vậy mà cũng "êm" ra phết. Kể ra cũng không vụng về lắm.
Tôi khiêu khích, nhưng Minh chỉ cười khẩy không đáp, tỉ mẩn quấn quấn rồi thắt nút cho chiếc băng cố định. Nhìn mấy ngón tay "dương cầm" thon dài để mộc không sơn, thao tác khéo léo, nhẹ nhàng chạm lên khắp vùng da quanh cánh tay làm lòng tôi cứ râm ran khoan khoái. Tưởng có thể đến mức nhắm mắt lim dim thì chị chủ nhà từ dưới chạy lên.

- Còn chảy nhiều máu không Hoàng... À, đã băng bó xong rồi à, thế nào rồi còn đau không? Gớm, mày mới đến mà đã láo loạn cả khu rồi. Nãy chị nhìn mày ngã mà sợ bắn cả tim ra ngoài!!!
Chị chủ nhà vừa vào đã cười nói thao thao bất tuyệt, kể cũng chẳng sai vì mấy tầng trọ mặt sau nhà đều bị cú ngã của tôi làm cho kinh động phải thò cổ ra hóng. Lúc Minh chạy xuống đưa tôi lên phòng mà mấy phòng đó cứ tò mò hỏi han làm tôi cũng xấu hổ vì pha "tiếp đất" bị thịt của mình. Chưa kể vừa đến đã kịp phá hoại tan tác cửa sổ phòng Minh. Bắt tội chị chủ phải gọi thợ đến sửa.

- Mà hai đứa biết nhau hả? - chị chủ nhìn tôi và Minh hoài nghi, thấy hai đứa ậm ờ không trả lời lại hỏi tiếp. - Đúng là biết nhau rồi phải không, mà chị nghe chúng mày xưng hô lạ lắm... Minh, nó có phải người yêu em không?
- Dạ... - Minh trợn mắt há mồm.
- Chị vẫn nói từ trước đến giờ là chị không khó khăn gì chuyện bạn trai bạn gái đến thuê nhà cùng nhau, nhưng nếu có thì phải nói rõ cho chị biết, để chị...
- Chị, giời ơi chị nói cái gì vậy, gì mà bạn trai với người yêu chứ!!! Đây là bạn cùng lớp em, em chỉ mách đến đây thuê nhà thôi mà.
Minh nhảy dựng lên xoắn xít giải thích, trong khi tôi ngồi bên cứ tủm tỉm giả đò nháy mắt. Chị chủ thấy vậy lại càng hồ nghi, nhưng cũng không hỏi thêm mà đi xuống nhà. Minh thì ấm ức ra mặt sau điệu bộ vừa rồi của tôi, than dài.

- Anh... sao "bựa" thế!!! Hừ, biết thế này tôi đã chẳng mách anh đến đây thuê nhà. Giờ thì chị chủ nghĩ tôi lừa bà ấy dẫn người yêu đến trọ rồi đấy. Haiz...
- Nghĩ gì kệ họ chứ, có mỗi chuyện cỏn con ấy bận tâm làm gì!!!
- Anh mặt dày quen rồi còn biết ngại là gì nữa.
Định cười đáp lại "thế ra mặt cô mỏng quẹt à." nhưng lại thôi, cứ trêu qua trêu lại vậy thấy mình cũng trẻ con và vô duyên quá.
- Thôi được rồi, tôi xin lỗi được chưa, giờ về tôi sẽ xuống nói rõ với bà ấy. - tôi điềm đạm.
- Hừm, thôi khỏi đi, kệ bà ấy nghĩ gì thì nghĩ.
- Thế nào cũng được, thôi tôi về đây.
- Giờ này đến bữa rồi còn về làm gì, ở lại ăn cơm đi. Nấu tý là xong thôi. - Minh nói rồi quay vào làm cơm, không thèm để ý tôi có đồng ý hay không.
- Có biết nấu không đấy?
- Xì...
Tôi cố tình hỏi trêu vậy thôi chứ nhìn cái dáng linh hoạt khi đứng bếp của Minh là biết tay nghề không phải vừa rồi. So với cái My thậm chí còn có phần thuần thục hơn...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Ngôn Tình: Đào Hoa Ánh Giang Sơn
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN