Logo
Trang chủ
Chương 56

Chương 56

Đọc to

- Chẹp chẹp, cũng được đấy, không nghĩ là cô có thể nấu được như vậy!!!
Tôi khen thực sự, mặc cái bĩu môi không tiếp nhận của Minh. Quả thật nếu chỉ nhìn cá tính ăn mặc có chút nghịch hay vẻ yêu kiều khi chơi đàn của Minh, không nhiều người nghĩ cô ấy có thể thuần thục đến vậy. Nhà cửa gọn gàng, WC sạch sẽ, bếp núc tươm tất... tôi nói ra điều mình đang nghĩ.
- Nói thật là... cô đảm đang hơn tôi nghĩ nhiều đấy!!!
- Không phải nịnh nọt, đi rửa bát đi!!! - Minh cố chanh chua nhưng miệng lại tủm tỉm.
- Haiz, chê không được, khen cũng không xong. Thấy đảm thì khen thôi, có gì đâu.
- Gì mà đảm, gái quê từ bé đứa nào chả vậy.
- Tưởng gái thành phố mà?
- Gái quê, lớn chút rồi mới lên phố... Thôi để đấy tôi rửa cho, tay chân băng bó thế kia làm vỡ bát thì quá tội.
- Không sao, đàn ông thì phải biết san sẻ công việc với đàn bà. Cũng như vợ chồng trong nhà ý.
- Cái gì mà vợ chồng hả, lại còn đàn bà nữa. Được vài câu tử tế là mắt trước mắt sau lại ăn nói vớ vẩn. Thôi, ăn xong rồi đấy, giờ lượn được rồi.
Nghe Minh đuổi nhưng tôi vẫn mặt dày nán lại với lý do "chưa tiêu cơm". Còn tự tiện ngồi lên giường nghịch laptop của cô ấy mà không thèm hỏi. Minh cũng chẳng nói gì, vẫn điềm nhiên rửa bát, còn kêu mở nhạc sàn nghe cho đỡ buồn. Mở nhạc xong vào web, cũng chẳng có tin gì hay ho. Ngồi nghịch chán tôi kích bừa vào thư mục, trong rất nhiều các thư mục rối mắt, không hiểu sao tôi lại chú ý đến một tệp lạ có tên "NEQT" để hình nhá nhem tối giống như trong bar hay pub. Kích vào thì toàn là ảnh chụp trong quán cafe của Phong và Nhung. Bất ngờ... bởi số lượng pic có mặt Phong chiếm tới một nửa. Phần lớn là ảnh chụp anh ta chơi đàn và hát, còn vị trí chụp chính là nơi khách ngồi. Có một pic khiến tôi khiến tôi thực sự lưu tâm chính là pic anh ta tặng Minh chiếc mặt cười dạo nọ. Nhớ lại vị trí ngồi hôm đó thì người chụp pic này chính là cái Huyền. Cảm giác râm ran trong lòng thôi thúc tính tò mò, xem tiếp ngày tạo cái tệp "NEQT" này thì mới từ 5h chiều, có nghĩa là chỉ trước khi tôi đến có chục phút. Để trong máy lộ liễu như vậy khả năng vì tôi đến và những chuyện xảy ra sau đó làm Minh quên mất việc ẩn nó đi.
***
7h tối về đến nhà, căn phòng trọ trống không vì hôm nay Kiên phải trực đêm. Thấy lòng mình chùng xuống như dây co căng mãi không thẳng. Tôi cất xe, tản bộ ra bến xe bus, cảm giác thư thả chờ đợi, mặc cho dòng thời gian qua đi theo từng nhịp xe cộ hối hả vụt qua trước mắt.

Bên trong xe bus như là một không gian khác vậy, ngồi thư thả ngắm nhìn phố phường dưới ánh đèn vàng cao áp và ánh đèn trắng phát ra từ những ngôi nhà, cửa hàng san sát trên phố. Chiếc xe cứ lừ đừ như con thuyền lớn rẽ sóng giữa dòng xe cộ xung quanh.

Mỏi mắt nhắm lại lại nghĩ về Minh và Phong, cảm xúc hiện tại giành cho Minh là gì tôi không thể đặt tên. Vì vậy nỗi canh cánh trong lòng về sự xuất hiện của Phong tôi cũng không thể cắt nghĩa. Chỉ biết nó mang gam màu khó chịu, không muốn nghe, không muốn thấy nhưng trong sâu thẳm vẫn muốn biết họ làm gì, nói chuyện gì những lúc gặp nhau. Thói ích kỷ, toan tính trong phút chốc tràn ngập lòng tôi như mây mù phủ kín mặt trời. Nhưng cũng rất nhanh, chỉ vài hơi thở sâu tôi đã có thể kiểm soát lại lòng mình.

Vết thương sau lần vấp ngã với Thùy để lại di chứng nặng hơn tôi tưởng. Vô hình chung nó lại dựng lên trong lòng tôi một tấm lá chắn. Không muốn thích, không muốn yêu, sợ ngộ nhận và cả sự lừa dối. Cảm xúc với Minh từ trước tới giờ tôi vẫn bàng quan, hời hợt để nó mặc nhiên dội qua dội lại "tấm lá chắn" mà không hề hay biết. Phải đến khi Phong xuất hiện, những vết xước mới dần hiện lên "tấm lá chắn" đó, để tôi phải chú ý tới cảm xúc mà mình giành cho Minh. Khoảng khắc hóng gió trên cầu Long Biên hay lần dạo biển đêm Bãi Cháy lại hiện về. Cảm xúc của tôi có lẽ đã nảy sinh từ lúc đó rồi mà tôi không hề hay biết.

Đối diện với chuyện tình cảm, con người thường có tật xấu tự biến mình thành kẻ yếu đuối, đôi khi là ngu ngốc. Tôi đang ở vế thứ hai, đầu óc rối bời, chồng chéo bởi những giới hạn tự đặt ra. Để đến khi cảm xúc vượt quyền lại hoang mang đi tìm lời giải nghĩa, tệ hơn là một lý do để trốn tránh chính cảm xúc đó...
"Cả nhà giờ đây hy vọng vào con..." - kỳ vọng của mẹ lại được tôi đem ra làm lý do cho sự trốn tránh của mình một lần nữa...
***
Đóng băng tạm thời cảm xúc của mình bằng việc tự đặt chuyện kiếm tiền làm mục tiêu tiên quyết, tôi lao mình vào công việc mới được anh Long sắp xếp. Là phụ xe tải nên hai từ "lao mình" thực sự có thể hiểu theo nghĩa đen vì tính chất công việc cần người năng nổ, chịu khó. Hàng ngày vận chuyển mọi thứ có thể chở trên xe (tất nhiên là hợp pháp), không phải chỉ có việc vận tải mà phần lớn còn kèm theo bốc hàng và vận chuyển. Cái này thì tôi làm được vì đã trải qua mấy tháng "rèn người" ở chợ Long Biên. Anh Long cũng tâm lý khi xếp tôi theo xe phần lớn chỉ chạy trong nội thành và các huyện lân cận để tôi có thời gian quen việc cũng như có thể chạy phụ xe khi cần.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Quốc Chi Thượng
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN