Logo
Trang chủ
Chương 57

Chương 57

Đọc to

- Ngồi ỳ một chỗ cũng chán, thấy chạy nhảy như mày khéo lại hay, khỏe người, hề hề.
Thằng Kiên trêu chọc mỗi khi ngồi xoa cái bụng bia ngày một nhiều mỡ của nó. Nghe giọng nó đểu lắm nhưng tôi biết nó đang muốn khích lệ tôi. Làm phu xe vất vả mà lương đâu có cao, ăn nhờ vào mấy khoản phụ phí bồi dưỡng khi bốc hàng may ra mới khá được, vậy nên nghề này rất cần phải chịu khó. Vất vả thì chưa tới mức như cửu vạn ở chợ Long Biên nhưng nguy cơ tiềm ẩn không phải là không có.

Nhớ mãi là lần vận chuyển đồ vào một khu dân cư mà ngày xưa người ta còn gọi là làng. Chiếc tủ gỗ mộc to và nặng, đường ngõ ngách vừa nhỏ lại ngoằn ngoèo. Mấy anh em gắng sức bê vào gần đến nơi thì đụng gãy mái hiên của một nhà. Bị ăn chửi, một người cùng xe tôi không nhịn được to tiếng chửi lại. Cãi vã nổ ra, mấy anh em tôi bị gần chục nhà quanh đó quây lại. Toàn dân máu mặt, lại là họ hàng cùng làng nên bị họ đánh thẳng tay dù tôi và anh tài đã xuống nước xin lỗi. Sau anh Long phải cho người đến giải quyết mấy anh em mới có thể yên lành trở về. Những vụ như vậy không nhiều và thường chỉ dừng lại ở mức xô xát nên sau vụ ấy không ai có thể quên được. Cũng xem như bài học về nghề nghiệp và tính nhẫn nhịn, chịu đựng.
***
Kỳ nghỉ hè, ngoài thời gian lao mình vào công việc thì những lúc rảnh rỗi hiếm hoi trong tôi thường lui tới quán cafe. Không phải quán kia đâu mà là quán khác, là quán mà thằng bạn cùng lớp tôi mới thân làm việc. Thằng này tên Duy, cũng dân tỉnh như tôi, gọi là mới thân nhưng chúng tôi biết nhau cũng gần năm học rồi. Sở dĩ vì sao gọi vậy là vì hai thằng chỉ thực sự chơi với nhau nhiều đợt gần cuối năm do chung nhóm thảo luận. Thằng này hơi lười nên cận lúc thi thường đến nhà tôi ăn nhờ ở đợ nhờ tôi kèm. Đi thi cũng là tôi đáp bài cho nó chép ngon lành hai môn "khoai sọ" nhất nên nó có vẻ quý tôi lắm. Bản thân tôi thấy Duy cũng là người thẳng tính, có nét thoáng thỉnh giống thằng Kiên nên cũng thoải mái đáp lại nó bằng sự cởi mở của mình.

Cafe ở quán nào cũng vậy cả thôi, quán này cũng chẳng có gì đặc sắc nhưng đến nhìn thằng Duy làm việc và tán gái cũng có cái thú vị của nó.
Duy tâm sự lý do nó vào đây làm cũng là vì chuyện này. Con bé tên Diệp, học cùng khóa cùng trường nhưng khác khoa. Mặt mũi khá xinh xắn, cắt tóc tém nên nhìn cá tính và hơi... dâm. Da dẻ lại trắng láng như Ngọc Trinh nên nhìn các nét nó nổi lắm. Lại là gái Hà Nội nên thằng Duy thích mê mệt, theo đuổi mấy tháng trời. Tìm hiểu đủ mọi sở thích, đến cả chỗ làm của con bé cũng xin vào làm cùng để tấn công. Tuy nhiên không biết thằng này tán kiểu gì chứ tôi đến quán lần thứ hai là đã thấy không ổn. Đường đường là thằng đàn ông mang đặc thù sinh học phái mạnh và làm chủ mà lại để một đứa con gái mặc nhiên trên phân. Người ngoài nhìn nhận một chút cũng biết cái Diệp không thể thích Duy nếu thằng này cứ cư xử như vậy. Có đứa con gái nào được cưa cẩm lại thích những thằng chỉ vì trái tim mình mà sẵn sàng vứt bỏ sỹ diện, tự trọng đâu.
Thằng Duy sai lầm khi ngay từ đầu đã để cái Diệp biết rõ tình cảm của mình. Thích rồi say mê, cuối cùng lại thành lụy tình, biết thằng Duy dưới cơ nên cái Diệp cư xử khá hời hợt. Thậm chí có hôm đến "kỳ" hay đông khách bị quản lý mắng là nó giận cá chém thớt lây sang thằng này.

Vậy mà Duy vẫn kiên trì lắm, trong tủ để đồ lúc nào cũng thủ sẵn cái túi lỉnh kỉnh đựng nào sữa, trà, khăn giấy để khi nào cái Diệp kêu mỏi là cu cậu lon ton chạy đi lấy cho dùng. Đó, con trai nhiều thằng tốt, hết lòng vì tình yêu mà đôi khi do ngu ngơ hay hành động và cách thể hiện tấm lòng úi xùi, hết mình quá lại khiến đứa con gái nó không thích hoặc có thích cũng không chấp nhận tấm chân thành mà chỉ coi đó là điều dĩ nhiên phải làm của một thằng đang cầm cưa.
"Chừng nào mình còn không thay đổi được hành động và thái độ để nó phải nể thì chừng đó nó còn coi mình là ô sin và lợi dụng mình mà không hề áy náy". - tôi từng vài lần muốn khuyên thằng Duy điều này nhiều khi cũng muốn "chốt" cho cái Diệp cứng họng để giải vây cho nó nhưng thấy nó trước sau kiên trì với tình yêu của mình nên lại thôi. Nói không thông, không chừng nó còn hiểu lầm ý tốt của tôi thì dại mặt.
Vẫn nghĩ sẽ có một ngày thằng Duy hiểu được mọi chuyện sau những việc nó đã cố gắng nhưng không ngờ chuyện đó lại xảy ra sớm đến vậy. Và với tôi mà nói, chuyện của thằng Duy lần này cũng để lại một ấn tượng vô cùng sâu sắc trong tôi.
***
Số là cái Diệp bất ngờ xin nghỉ làm ở quán, cứ nghĩ thằng Duy sẽ buồn thì nó lại hồ hởi thông báo cuối tuần này Diệp hẹn nó ra mắt mấy người bạn rồi sẽ trả lời chuyện có đồng ý làm người yêu hay không. Đây không phải lần đầu nhưng cũng là lần hiếm hoi con bé chủ động hẹn hò, lại lồng cả "sự việc" quan trọng nên thằng Duy kỳ vọng lắm.
- Hoàng này, cuối tuần này ông đi cùng tôi nhé. Diệp muốn tôi ra mắt mấy đứa bạn nên đi một mình tôi thấy hơi ngại.
Mối tình theo đuổi dai dẳng chưa biết có HE hay không nhưng nhìn nó phấn khởi vậy nên tôi cũng vui vẻ nhận lời mặc dù cuối tuần công việc khá bận.
Tối đó như đã hẹn, tôi cố gắng thu xếp công việc để đi cùng Duy, địa điểm là một quán karaoke. Hai thằng ăn mặc chỉnh tề, Duy còn cầu kỳ lựa hẳn một chiếc nhẫn bạc khá đẹp để làm quà.
- Diệp à, Duy sắp lên đến nơi rồi.
Duy rạng rỡ nghe điện khi lên gần phòng hát đã đặt. Hai thằng mở cửa bước vào...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Bạn gái tôi là lớp trưởng
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN