Bên ngoài, trời đã đổ mưa từ lúc nào, mưa to không biết là đồng cảm hay cũng muốn cười nhạo một con người nữa. Thằng Duy ban nãy còn tỉnh táo, lúc này lại như người mất hồn. Quên cả lấy xe mà cứ lững thững đi giữa đường, cười khùng khục giữa màn mưa như thằng mất trí, mặc mọi người xung quanh đứng nhìn, chỉ trỏ. Nhìn bộ dạng nó lúc này ngứa mắt lắm nhưng tôi cũng chẳng can thiệp hay quát nặng. Cứ để nó dầm mưa trong cơn xung đột cảm xúc và cú sốc vừa rồi, đau khổ vậy sẽ là cách tốt nhất để nó thấm mãi bài học ngày hôm nay...
Vài phút trôi qua, Duy đã có nhận thức hơn khi biết lê cái thân ướt nhẹp của nó lên vỉa hè, trú tạm tại một mái hiên cơ quan gần đó. Ánh sáng loá trời hiện ra, tiếng sấm gầm trời theo sau và mưa vẫn rơi to từng cơn như trút nước.
- Tỉnh lại rồi chứ... - Tôi ngồi xuống bên cạnh châm thuốc cho cả hai.
- Hà hà... ban nãy trong kia... còn hơn cả nhục ông nhỉ... Xin lỗi vì hôm nay đã làm ông liên lụy theo. - Duy ảo não trong nụ cười ám màu khói thuốc.
- Sao mà nhục?
- Mồm nó kêu không xúc phạm mà từng câu nó nói như muốn hắt xỉ vào mặt tôi vậy... Haizz, lúc này nhìn tôi chắc giống một con chó ướt thua cuộc lắm phải không?
- Ông nghĩ thế nào thì sẽ thành thế ấy thôi, là chó, là thằng thua cuộc hay nhục nhã. Tất cả đều từ cái đầu mình mà ra. Những thằng thất bại luôn lo sợ sẽ làm hỏng mọi thứ nó đụng vào. Những thằng sa ngã thì luôn nghĩ mình là đồ bỏ đi. Nếu ông thấy mình giống chúng nó thì chính ông cũng là vậy, thất bại và bỏ đi. Ông muốn mình trở thành vậy chứ, vì một con nhỏ mà tự dẫm đạp lên tự tôn của mình, xứng đáng quá nhỉ, hê hê. Sao không tìm cách mở mắt cho nó thấy như lúc nãy ông cảm ơn thằng người yêu nó ấy.
- Chậc, thà ông cứ chửi đmm, đkm, thằng ngu, thằng đần tôi còn thấy dễ nghe hơn. Giờ thì đau càng thêm đau rồi, hề hề... Chừa cái sự yếu hèn của mình ra cho người khác thấy, haizzz...
Nhìn Duy rít thuốc, đôi mắt lim dim đã có thần trở lại tôi mới yên tâm huých vai nó. - Bạn không chửi mà chỉ đánh giá thôi, có là bạn bè thì mới nói với nhau như vậy. Không phải tôi muốn giúp ông đâu vì tôi biết tự ông cũng thừa sức vượt qua chuyện này. Sớm quên nó đi.
Kéo Duy đứng dậy mới để ý người ngợm lúc này cũng đã ướt như chuột lột, hai thằng nhìn nhau lắc đầu cười khổ. Trải qua cơn sốc nổi, điên loạn đến khi bình tâm lại mới thấy gai gai da gà vì sượng sùng với chính bản thân mình.
- Ngấm mưa nên lạnh ông ạ!!!
Duy run run cánh vai thở dài... tôi hiểu nó cũng đang nổi da gà giống tôi...
***
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Giới Thiệu: Hoạ Giang Hồ Chi Bất Lương Nhân