Logo
Trang chủ
Chương 60

Chương 60

Đọc to

Nửa tháng sau "ngày khốn nạn", Duy cũng nộp đơn xin nghỉ việc, tranh thủ về quê chơi hè nốt mấy ngày cuối. Hai tuần cuối đó tôi vẫn đảo qua quán như thường lệ nhưng không còn động viên hay khuyên giải nó nữa vì tôi hiểu có nói nhiều cũng chẳng thể giúp nó lập tức xoá nhoà đi nỗi đau trong lòng. Ngoài ái tình còn có cả sỹ diện, hai thứ quẩn quanh nhau đến vậy, nó không gục ngã kể như đã mạnh mẽ lắm rồi.

Cũng trong nửa tháng này, việc chuyển nhà của tôi cơ bản đã hoàn tất. Chỉ còn chờ đón My lên là finish. Cuối chiều vừa dọn đồ xong xuôi thì Kiên gọi điện "hổn hển" thông báo đang cùng cái Hạnh ăn tiệc "cháo hến" mừng tôi chuyển nhà. Phì cười chửi thật to cho cả hai đứa nó nghe thấy rồi cúp máy luôn. Chuyển đi thế này thật sự cũng thấy đôi chút nhớ nó. Hai thằng đều bận học, bận làm tối ngày, có mỗi cái nhà là điểm tụ trung để tối tối hai thằng cơm nước, chém gió và "ôm" nhau ngủ.

"- Mày dọn đi bố mày ngủ một mình càng sướng. Đmm!!!"

Vẫn nhớ câu chửi cửa miệng của Kiên hôm tôi thông báo sẽ chuyển đi. Bình thường nó chỉ chửi thẳng miệng là thôi, còn đã thòng thêm Đê ma ma hay đờ cờ mờ phía cuối thường là khi cu cậu lấn cấn vấn đề mình đang chửi hoặc là khi... đang dỗi. Hê hê...

- Ấy... - Đang mông lung nghĩ về thằng bạn mứt, tôi bỗng giật nảy vì một cơn lạnh buốt từ đâu đến tợp thẳng vào má mình. Quay ra đã thấy "một đống" vàng vàng đập vào mắt từ lúc nào.

- Uống đi, còn nhìn gì nữa. - Minh dứ dứ lon bò húc trước mặt tôi, bản thân cũng đang uống một lon khác.

- Bao giờ thì em gái lên?

- Tầm cuối tháng 8.

- Giờ cũng giữa tháng rồi, sao không đón nó lên luôn đi.

- Nó muốn ở thêm với mẹ... cũng chẳng phải vội mà... - Nói rồi tôi ngả người nằm xuống nền nhà.

- À ờ, dưới quê còn có mình mẹ anh thôi nhỉ... Giời ạ, đồ bẩn thỉu này, nhà chưa quét còn đầy bụi thế mà nằm được à... Á...

Minh chưa nói dứt câu đã bị tôi kéo tay ngã lăn ra sàn giống mình. Cái giá phải trả cho việc được nhìn khuôn mặt đáng yêu ấy nhăn nhó là những cú đạp tới tấp mà tôi phải chịu. Cơ bản Minh đang dọn nhà giúp tôi, giữa mùa hè mồ hôi mồ kê, quần áo vốn dĩ cũng chẳng lấy gì làm sạch sẽ nên cô nàng đạp tôi chán chê đến mệt lại nằm vật ra như cũ mà thở.

- Chủ cũ nhà này cũng nghịch nhỉ!!!

- Sao mà nghịch?

- Đó anh xem, trên tường dán chi chít mấy hình dạ quang kìa, còn có cả hình vẽ nữa. Thậm chí trên trần cũng dán, dán nhiều vậy chắc định làm bầu trời sao chăng... hì hì. - Minh đứng dậy ngó nghiêng rồi đi đến đóng hết các cửa phòng lại.

- Này, định làm gì thế? - Tôi hơi chột dạ, hỏi đến đó đã thấy phòng tối thui, ra là Minh tắt điện. Trời bên ngoài đã 7h tối nên tắt đèn đóng kín cửa là chẳng thấy gì nữa.

- Đó, đó... bắt đầu sáng dần rồi đó... - Có làn hơi nhẹ thổi qua vùng gáy, Minh từ ngoài cửa đã ngồi xuống bên cạnh tôi.

- Trên là trời sao, dưới là biển mây và thuyền còn vẽ bằng mực lân tinh nữa... Mấy con phòng cũ này lắm trò mà cũng kỳ công thật, đúng dân mỹ thuật có khác.

Minh nhỏ giọng nhận xét, hình như bóng tối khiến con người ta thận trọng và cũng nhẹ nhàng hơn thì phải. Những quầng sáng xanh lục hiện lên mỗi lúc một rõ khi mắt đã quen với sự điều tiết. Tuy vậy vẻ mờ ảo vẫn lấp lánh hiện diện trên những nét mực lân tinh bồng bềnh của hình mây và sóng. Tôi hơi ngả người về sau để có thể "theo dõi" Minh, từng đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhỏ thon thon bị che phủ một phần bởi sóng tóc nhìn thật đẹp và dịu dàng. Tròng mắt hình như giãn ra, không hiểu sao tôi lại có cảm giác mình đang bị hút dần vào cái không gian ấy. Muốn tiến sát lại để nói nhỏ vào tai Minh một điều gì đó thật ẩn dụ hoặc thẳng thắn. Nhưng làn hơi lại nín thở ngưng đọng như sợ cô ấy phát hiện ra. Trong khoảnh khắc tôi thấy mình như lơ lửng trong cái không gian nhuốm màu xanh mờ ảo đang hắt lên gương mặt của Minh.

- Có cả thuyền giấy nữa... vẽ nhiều hình ghê!!!

Giọng Minh vẫn nhẹ, tiếng nói như lướt đi trong mơ hồ nhưng cũng đủ để tôi ngả người trở lại tư thế cũ. Hơi thở lúc này mới bật trở ra, trở thành tiếng thở dài.

- Hoàng ơi, chị hỏi cái này cái!!!

Thứ phá vỡ cái không gian bồng bềnh đang tồn tại nãy giờ... đích thực chính là tiếng gọi lanh lảnh của bà chị chủ nhà. Chẳng hiểu sao phòng tối om vậy mà bà ấy vẫn gọi cho bằng được, có lẽ do thấy phòng không khoá ngoài... Tôi chưa kịp nghĩ thông đã thấy Minh kêu ối một tiếng nhẹ rồi đưa tay bịt vội miệng mình lại. Trời tối, cửa full kín, trong phòng chỉ có hai đứa cô nam quả nữ. Chẳng cần Minh phải mở miệng, tôi nhanh chóng ra hiệu về phía phòng tắm.

- Đang ngủ hay làm gì mà lâu thế Hoàng ơi!!!

Tiếng chị chủ kéo dài thườn thượt, quãng giọng cũng bằng cả quãng đường Minh chạy vọt vào phòng tắm. Dứt câu cũng là lúc cửa chính phòng tôi mở ra.

- Có chuyện gì thế hả chị... Oaaa, em dọn nhà mệt nên ngủ quên mất... - Tôi làm bộ ngái ngủ bằng cái dáng ưỡn ẹo vươn vai. Thực chất trong tiềm thức là che kín cánh cửa không cho chị chủ vào.

- Ừ, dọn thế... không mệt mới lạ, nhỉ.

- Dạ... - Tôi chột dạ khi thấy điệu cười của chị ta, nhất là khi mắt chị như vô tình liếc qua liếc lại sâu tận trong nhà.

- Con trai gì mà tiết kiệm thế, trời tối cũng không chịu bật đèn. Em bật đèn cho chị ghi cái số công tơ lại từ đầu. Mà cái Minh đi đâu rồi ấy nhỉ... em có biết nó đi đâu không Hoàng?

- "Lại cười, sao cứ nhìn em là cười thế chị?" - Tôi trong lòng nhăn nhó, ngoài mặt lại giãn nở cười tỉnh bơ. - Em không biết, chắc lại chạy loanh quanh mấy phòng tầng trên thôi.

- Nó về phòng thì em nhắc nó hộ chị, đi đâu ra ngoài nhớ khoá kín cửa vào nhé. Không cửa giả cứ mở tênh hênh thế này, bên trong có gì là... bay hết đấy. Thôi được rồi, chị ghi xong rồi, em vào ngủ tiếp đi.

Nghe tiếng dép loẹt quẹt của chị chủ nhỏ dần, Minh mới thập thò ra ngoài ngó nghiêng.

- Sao vậy, chị ấy nói gì mà nhìn anh căng thẳng vậy?

Tôi không trả lời mà hất hàm về phía đôi dép của Minh đang nằm chềnh ềnh trước cửa phòng tôi. - Lúc về bà ấy còn liếc một đường lộ liễu dưới chân rồi cười chứ... Mà kể ra thì... đúng là buồn cười vãi ra ấy, hahaha, bối cảnh giấu đầu hở đuôi quá thể... Lại còn "bay ra" với "bay vào" nữa chứ, hahaha.

- Còn cười cái gì mà cười hả... Hừ, đang tự nhiên thì... đen đíu chịu được...

Minh véo tôi mấy cái rõ đau, mặt đỏ như phấn rồi hậm hực bỏ về phòng mình. Mấy giây sau lại ném chổi và xọt rác sang trước cửa phòng tôi kêu liểng xiểng kèm cái giọng chanh chua khác hẳn "không gian lân tinh" trước đó. - Tự dọn nốt đi, không ai giúp cho nữa đâu mà sẵn!!!

Phản ứng của con gái như vậy cũng không có gì khó hiểu, tuy nhiên với một người đã từng yêu đương như Minh xem ra lại có chút nhạy cảm. Phải chi Minh là người yêu tôi, chắc chắn tôi sẽ có cách giúp cô ấy bạo dạn hơn trong chuyện này... Phải chi...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tiếng Chuông Gió
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN