Logo
Trang chủ
Chương 6

Chương 6

Đọc to

Một buổi chiều đầu thu, nắng nhạt ảm đạm... một góc nhỏ trong một quán cafe...

- Aaaa... haiz zaaa...

Kiên uể oải vươn vai cố ngáp gượng gạo sau khi nghe tôi bới móc tim đen của nó. Nó và Hạnh, hai đứa này... mặc dù đã lên đại học, yêu nhau cũng tròn hai năm mà sao vẫn không bỏ được cái tật giận hờn trẻ con. Ôm nhau hời hợt cũng giận, quên hôn cũng giận, trễ hẹn cũng giận. Rồi đến cả chuyện "sinh hoạt" hay đôi khi chỉ ghen bóng ghen gió vô cớ mà chúng nó cũng lơ nhau tới cả mấy ngày.

- Chúng mày không thấy mệt nhưng tao thì thấy mệt thay chúng mày rồi đấy!!!

Tôi ngao ngán sau lời phân bua "yêu nhau phải giận mới... vui" của Kiên. Trong tình yêu, hờn ghen giận dỗi chính là gia vị thêm vào, nhưng giận quá đến mức chằng bửa cũng chẳng khác gì nêm nếm quá tay đường hay muối vào món ăn của mình. Kết cục thường là phải nêm lại, đau thương hơn thì phải đổ đi.

- Vậy cứ phải như mày, chiều chuộng cái Thùy hết mình mới là tốt à?

Kiên hỏi lại rồi cười nhạt, tôi hiểu nét châm biếm đó, hiểu ý nó muốn nói gì. Trong lòng có chút gợn nhưng ngoài miệng vẫn phản kích.

- Con gái ưa ngọt, chiều chuộng một chút, không đi đâu mà thiệt.

- Một chút... như mày đối với nó, tao thấy không phải. - Kiên lắc đầu, gạt điếu thuốc lên gạt tàn. - Thời gian đầu, quả thực mày làm tao phục vì cách đối xử của mày với cái Thùy. Nhưng giờ tao lại thấy như vậy không hẳn đã tốt. Quan tâm thái quá, đến mức nâng niu như mày... có thể lại khiến nó thấy nhàm và chán đấy.

Một ngụm nâu đá trôi qua họng tôi theo những lời Kiên vừa nói... Đáy lòng tôi vẫn nhấp nhô từng gợn sóng nãy giờ. Kiên nói không phải không có lý, những gì nó muốn diễn đạt tôi đều có thể hiểu.

Đâu đó cảm giác về một sự thay đổi nhỏ đã xuất hiện trong mối quan hệ giữa tôi và Thùy khi chúng tôi bước vào năm thứ hai đại học. Bắt đầu từ việc Thùy đi làm thêm và rục rịch muốn tôi phấn đấu cùng cô ấy. Với một thằng công tử bột lười lao động như tôi, việc này xem ra hơi vội vàng và có phần "thừa" so với hoàn cảnh tôi lúc ấy. Cứ hứa hẹn rồi khất lần chuyện tìm việc hết lần này đến lần khác. Tệ hơn là khi Thùy đi làm thì quỹ thời gian bên nhau của hai đứa lại được tôi san sẻ bớt cho bạn bè và những trận công thành trên Võ Lâm Truyền Kỳ. Thùy giận dỗi, tôi lại ngọt ngào dỗ dành cô ấy bằng sự chiều chuộng, quan tâm vốn có của mình. Nhưng như một món ăn thay cơm, ăn mãi đến một lúc nào đó cũng phải thấy ngán. Sự quan tâm tôi giành cho Thùy không thể khoả lấp nỗi buồn chán ngày một dày hơn trong lòng cô ấy sau những lần thất hứa của tôi.

- Anh hứa, sang tháng sau anh sẽ bắt đầu đi làm thêm mà.

- Tùy anh thôi, làm cho anh chứ không phải cho em!

Thùy đã bắt đầu nói như vậy từ dạo gần đây, không năn nỉ, thuyết phục hay doạ dẫm nữa... "Anh muốn làm gì em cũng đâu có quyền can thiệp!!!"...

Tôi hiểu cô ấy không phải vì chuyện tiền nong hay kinh tế mà chỉ vì muốn tốt cho tôi và tương lai của hai đứa. Nghĩ lại tự thấy mình quả thực kém cỏi và tệ hại khi thói quen sống ỷ vào cha mẹ từ nhỏ đã mọc rễ trong suy nghĩ và lý trí. Đi học được lo liệu đầy đủ từ chỗ ở, đi lại, cho tới trưng diện đẹp đẽ với áo quần hàng hiệu, iPhone đời đầu, xe ga SH. Tiền tiêu rủng rỉnh trong tài khoản không lo thiếu lo hết nên những khái niệm vốn quen thuộc của tụi sinh viên như "tuần cuối tháng - viện trợ - làm thêm" không hề có trong "từ điển" sống của tôi bấy giờ.

Bản thân tôi khi đó, nếu nói là nơi hội tụ của những điểm yếu cũng không có gì quá đáng. Thể chất gầy yếu - một thằng cao lêu nghêu mét bảy hai lại nặng chưa tới sáu mươi ký vì lười lao động, thể thao và ăn ngủ thất thường. Đã không đẹp trai, da còn hơi ngăm ngăm, phủ lên một thân hình ốm nhách, ngoại hình không lấy gì làm ổn áp. Tính tình thì mang đặc trưng của mèo lười và tầm gửi... quá sức tệ hại.

"Hoàng có cái điểm tốt là nhiệt tình và hết lòng vì bạn bè. Khó tính như Kiên mà cũng thân với cậu được từng ấy năm thì không phải đơn giản đâu." - Lời nhận xét Hạnh từng nói với tôi trong một lần "kể tội" Kiên. Giờ tự vấn lương tâm mới nhớ lại điều này, xem ra bản thân tôi cũng chưa đến mức phải bỏ đi. Mặt mạnh dù không nhiều nhưng chí ít cũng có cái đức tính đó kéo lại. Dù đôi lúc nó cũng có mặt hay mặt dở...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Sử Nam ta
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN