Nhiệt tình với bạn bè - điều này thì phải công nhận, bất kể ai đã cất công nhờ vả gì, nếu có thể làm được tôi đều nhận lời. Sự giúp nhau ở cái tuổi này thường chỉ xoay quanh chuyện tiền nong. Tất nhiên tôi có thể một phần vì nhà tôi khi đó có điều kiện, nhưng điều ấy không quyết định sự nhiệt tình trong tôi mà chính tính cách tôi mới tạo nên điều ấy.
Tuy nhiên, nhiệt tình đến mức hết mình đôi khi lại là điều dở. Tôi đã từng trải qua cảm giác bị lừa lọc, bán đứng và phản bội lòng tin ngay từ những năm cấp hai. Cũng chỉ vì giúp bạn chuyện tiền nong mà con xe đạp cào cào chất lừ khi ấy đã không cánh mà bay vào tiệm cầm đồ, làm mẹ phải giấu bố âm thầm đến chuộc ra. Hay như lên cấp ba, cũng lại bị bạn lừa cùng một vố như vậy, có khác lần đó giá trị tăng gấp nhiều lần khi vật cắm là xe máy.
Cái này trước là lỗi của lòng tốt và niềm tin, sau là cái tội của ngu và dại. Tôi có thể bào chữa xem đó là cách thử lòng, để kiểm chứng bạn thật, bạn giả. Nhưng Thùy lại không nghĩ vậy.
- Chơi với bạn bè anh cần tỉnh táo hơn, em không thích sự dễ dãi của anh. Nó dễ khiến người khác muốn lợi dụng.
Mai Thùy lạnh lùng nói khi tôi trễ hẹn đến chỗ làm đón cô ấy vì mải giúp đứa bạn vài chuyện, vậy là... hai đứa cãi nhau. Ban đầu chỉ đơn thuần là sự góp ý của cô ấy, sau nói mãi thành ra tranh luận giữa hai quan điểm khác biệt. Cuối cùng lại thành cãi nhau khi Thùy không hài lòng với cách bảo vệ bạn của tôi và nghĩ tôi trọng bạn hơn cô ấy. Tôi thì không chấp nhặt gì ý nghĩ đó mà chỉ giận vì bị Thùy nói xéo sang chuyện tôi ham chơi, lười làm, bảo thủ trong cách sống và không trí tiến thủ. Tôi biết cô ấy nói không sai nhưng tự ái của một thằng đàn ông khi ấy vẫn khiến tôi khùng lên như chạm phải nọc ong.
- Hình như anh quan tâm em quá nên càng ngày em càng thiếu tôn trọng anh thì phải!!!
- Em không phải không tôn trọng anh nhưng nếu anh cứ mãi thế này thì sẽ có nhiều người không tôn trọng anh!!!
Thùy quyết không nhân nhượng và nó như giọt nước tràn ly, lần đầu tiên sau hơn hai năm quen và yêu nhau, chúng tôi mới căng thẳng với nhau đến vậy. Thùy tức giận bỏ về bằng taxi, mặc tôi đứng chôn chân như tượng đá.
... Nửa tháng trời không liên lạc, đoái hoài gì tới nhau có thể coi là khoảng thời gian xa nhau kỷ lục. Tất nhiên trong những cuộc cãi vã năm mươi năm mươi thế này, thằng đàn ông khôn ngoan là thằng biết chủ động nhận sai và sửa lỗi. Tôi cũng thể hiện điều đó bằng một món quà dễ thương cùng lời xin lỗi chân thành nhất có thể. Và như mọi lần Thùy đều đồng ý tiếp nhận, duy chỉ có điều lần này cô ấy tỏ vẻ bình thản chứ không bộc lộ cảm xúc dỗi yêu hay tủi thân như những lần trước.
Khoảng thời gian sau đó, vết gợn trong lòng tôi ngày một mạnh nhịp hơn khi Thùy chuyển chỗ làm mới. Cô ấy không còn làm cộng tác viên viết bài cho báo nữa mà chuyển sang làm lễ tân một bank lớn ở Hà Nội. Điều này có tương đối bất ngờ vì Thùy từng nói với tôi, mặc dù là sinh viên khoa tài chính - ngân hàng nhưng mỗi năm số người được khoa chọn xếp vào suất làm thêm bên ngân hàng như vậy không nhiều và cũng chẳng dễ gì xin được. Trước đó mặc dù Thùy cũng tham gia hoạt động tích cực bên câu lạc bộ tiếng Anh trong khoa nhưng cô ấy cũng không hy vọng gì nhiều. Vậy mà đùng một cái tên Thùy lại có trong danh sách những sinh viên được chọn đi làm ngay trong đợt cuối năm này.
Người ta vẫn nói linh cảm của những người đang yêu thường nhạy và chính xác. Tôi thừa nhận bản thân mình đang có vấn đề, có nhiều lúc ngồi yên không nghĩ gì bỗng giật mình thon thót nhận ra lòng mình lạnh đến bất thường. Là dự cảm về chuyện gì đó sắp đến, thậm chí là đang diễn ra...? Nỗi lo lắng mơ hồ ngày một định hình dần cùng sự nghi hoặc trong tôi khi thái độ và cư xử của Thùy thời gian này có gì đó khác lắm. Nó không hoàn toàn rõ rệt nhưng vẫn đủ để tôi nhận ra sự gượng gạo đến từ ánh mắt và giọng nói của cô ấy. Đôi lúc thờ ơ, cáu kỉnh vô cớ, lại có lúc dịu dàng, đằm thắm như trước đây.
Dạo gần đây tôi còn nhận thấy ở Thùy vẻ lơ đãng mỗi khi nói chuyện. Những khoảng khắc lặng yên bên nhau bị phá đám ngày một nhiều hơn bởi những tin nhắn đến và đi trong di động của cô ấy. Thứ mà ngày trước Thùy vẫn thường bỏ qua không thèm ngó tới mỗi khi bên tôi.
- Vâng... em đang đi với bạn... Vâng, có gì để về nhà em gọi lại sau... - những câu thoại lạ khi Thùy nhận một cuộc điện thoại đã gọi cho cô ấy nhiều lần trước đó.
- Ai gọi vậy em?
- À... bạn em... ở chỗ làm...
- Đồng nghiệp nam à?
- ... Ơ... vâng...
- Công việc của em... chắc là bận lắm nên người ta mới phải điện liên tục vậy? - tôi nhẹ giọng, lòng tĩnh lặng như mặt hồ mặc kệ con thuyền hoang mang đang trôi nổi.
- Công việc của em có nhiều thứ phải học hỏi thêm mà. - Thùy cười nhẹ lại khoác lấy tay tôi, mà sao tôi cứ thấy nhẹ bẫng thế này... Cứ như là bên tôi, không còn có em nữa vậy...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Chăn Nuôi Toàn Nhân Loại