Buổi tối gọi điện về nhà nói chuyện với mẹ và em xong, tôi lại nhận được điện của Duy. Nghe giọng cu cậu có vẻ ngà ngà say rồi nhưng vẫn còn chút tự chủ khi cố đọc được cho tôi cái địa chỉ. Tối muộn mà vẫn phải lóc cóc chạy xe ra quán lôi nó về, định tát mấy cái cho tỉnh nhưng nghĩ lại thấy nó cũng tội nên thôi. Điều trị nỗi đau là cả một quá trình, dài ngắn tuỳ hoàn cảnh mỗi người. Không thể áp đặt nỗi đau mình từng trải qua lớn hơn để miễn cưỡng ép họ mưng mủ vết thương của họ. Làm vậy có thể mau lành nhưng vết sẹo để lại chắc chắn sẽ lớn hơn.
- Duy bị sao vậy? - Minh thập thò ngoài cửa phòng hỏi tôi.
- Say rượu thôi.
- Có chuyện gì mà đổ đốn ra vậy?
Minh hỏi nhưng thấy tôi lắc đầu không nói liền bước vào. Sờ đầu sờ trán Duy rồi tự động về nhà pha một ly trà gừng nóng nảy mang sang. Lúc Minh về tôi thuận tay giữ cô ấy lại.
- Chờ chút, tôi muốn hỏi chuyện này đã.
- Chuyện gì? Mà anh bỏ cái tay ra đã rồi hỏi gì hãy hỏi.
- À ờ, sorry... tôi muốn hỏi chuyện hồi chiều thôi. Tại sao đang yên đang lành chỉ có mỗi việc chị chủ nhà mà cô lại nổi xung với tôi như vậy?
- Lại hỏi chuyện này à. Hừ, thì đơn giản là tôi khó chịu thôi. Anh cứ thử hình dung mình bị nghi ngờ, hiểu nhầm hay gán ghép với người mình không thích, không có tình cảm những chuyện tế nhị thế này là sẽ hiểu cảm giác của tôi lúc đó thôi. Mà thôi, dù sao cũng xin lỗi vì đã "xử" anh thái quá như vậy, hì. Suy cho cùng đều là tại anh tại ả cả, anh không cười châm chọc thì sao tôi "chém thớt" được chứ... Nè, sao vậy, vẫn để bụng chuyện này hay sao mà nãy giờ không thấy nói gì vậy???
- À không... không có gì đâu, cô nói vậy là tôi hiểu mà.
Hỏi và kết thúc một vấn đề lăn tăn chỉ qua một câu ngắn gọn, tôi dễ dàng chấp nhận như vậy đơn giản bởi mục đích chính của tôi không phải để hỏi mà chỉ muốn thăm dò xem Minh đang nghĩ gì. "Người mình không thích, không có tình cảm" mà cô ấy nhắc tới là tôi, chính diện và thẳng thắn không có chút giấu diếm nào trong lời nói. Tôi biết Minh nói thật và sự thật này dù có khó nuốt trôi thì tôi vẫn phải chấp nhận. Hồi chiều nay nếu là Phong, có thể tôi đã nhận được từ Minh một nụ cười duyên dáng, thẹn thùng cũng nên.
Duy uống xong trà gừng đã nhắm mắt ngủ ngon lành, phòng mới dọn lại có thằng say là nó đến xông đất, không biết sau này sẽ may hay rủi nữa. Nhìn nó vậy bất giác tôi lại thèm cái cảm giác say sưa đến lạ. Thực tế phũ phàng sau những gì Minh nói chính là nguyên nhân chăng???
***
Nằm thiêm thiếp đến 1h đêm lại quýnh quáng tỉnh giấc vì chiếc laptop quên chưa tắt. Lược qua một lượt thấy nick Nhung vẫn sáng (lúc này tôi đã add nick yahoo và facebook của Nhung), liền tiện tay buzz cô ấy, chỉ định chúc ngủ ngon rồi ngủ thôi.
- Thức muộn thế Hoàng? Làm gì mà vẫn chưa ngủ vậy?
- Chắc làm chuyện giống Nhung thôi, hì hì.
- Làm chuyện... con gái chúng mình ư (thời điểm đó quảng cáo "có cánh" vẫn còn mấy cái giai điệu này). Thật thế hả Hoàng???
Nhung gửi xong liền làm luôn mấy cái mặt cười sằng sặc. Biết mình lỡ mồm, dại dột nên tôi làm mặt gà thộn nhận thua cho lành.
- Cũng chuẩn bị ngủ rồi, muốn vào chúc ngủ ngon Nhung cái thôi. Mà sao thức gì muộn vậy. Con gái không sợ mọc mụn à?
- Hì, da đẹp sẵn rồi không bao giờ sợ mụn. Mình thức để chuẩn bị ít đồ cho chuyến đi ngày mai thôi.
- Mai thứ 7 mà đi đâu chứ?
- Uhm, thăm mẹ.
- Ohh, where?
Chat qua chat lại một hồi tôi mới biết sáng mai Nhung sẽ đi thăm mẹ mình. Địa chỉ là một huyện ngoại thành Hà Nội nên Nhung không muốn đi xe máy mà sẽ đi bus.
- Ngày mai à, mai mình không phải làm, hay để mình đưa Nhung đi nhé. - Chẳng hiểu sao lúc đó tôi lại muốn làm điều này, có lẽ nó cũng bình thường như khi ta muốn giúp bạn bè một điều gì đó thôi.
- No no, mình tự đi được, đây cũng không phải là lần đầu tiên mà.
- Vậy sáng mai đi chuyến sớm à?
- Ừ, chuyến sớm nhất. Thôi Hoàng ngủ đi nhé, mình cũng díp mắt rồi nè. Ngủ ngon ^^
Tắt laptop, nằm thao thức một lúc với cặp mắt nặng dần, tôi với tay lấy chiếc điện thoại hẹn báo thức sớm hơn ngày thường 1 tiếng.
***
Một tin nhắn dặn dò đã được gửi sẵn cho Duy đề phòng cu cậu tỉnh dậy hoảng hốt không biết là mình lạc ở đâu. Hơn 4 rưỡi sáng, khi trời vẫn còn mờ tối và man mác hơi sương thì tôi đã yên vị trên con xe rim sắt, thong thả chạy tới bến xe Mỹ Đình. Đến đúng tuyến xe Nhung sẽ đi, chờ đợi trong tư thế như một tay xe ôm ngái ngủ. Chưa qua vài phút đã thấy bóng dáng cô ấy đeo một chiếc balo to bự, hai tay còn lệ khệ xách theo hai chiếc túi bóng, đang thấp thoáng đi vào trong bến...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tán Gái Ở Nhà