Tiếng động cơ nổ máy rầm rầm, mùi dầu khói lan tỏa xung quanh xe. Khoang xe cũng vì vậy mà ấm hơn, đỡ đi phần nào cái lạnh se se buổi sớm.
- Haizz... - Nhung nhún vai thở nhẹ, nhìn tôi lóng ngóng xếp đặt 2 chiếc balo to sụ của cô ấy. Vẻ bất ngờ và khó hiểu vẫn vương trên mặt kể từ lúc Nhung thấy tôi ở nhà xe đến giờ.
- Ngồi ghế cuối thế này để được đồ ra đằng sau, đỡ phải ôm... Ờ, sao vậy... cười gì mình vậy???
- Đang hình dung lát xuống xe mà quên mất đồ thì không biết phải làm thế nào thôi. Tính mình hay quên lắm, hì. Hoàng thì sao? - Nhung gõ ngón tay lên đầu lắc lắc.
- Oh, vậy giống nhau rồi, mình cũng hay lú lắm. Mà tài là toàn quên đồ của người khác là nhiều, hề hề.
- Trời, vậy thôi cứ ôm cho lành vậy, hì...
- Thôi thôi yên tâm, riêng đồ của Nhung thì ngoại lệ, không quên được, không quên được. - Tôi giữ lấy chiếc balo khi Nhung xoay người định ôm vào lòng. Lóng ngóng thế nào lại chụp phải tay cô ấy, đành chữa cháy. - Trong đây chắc toàn là đồ... mang cho mẹ phải không?
- Ừ...
- Nhung này, thực ra mình chỉ nghĩ có thể sẽ giúp được gì đó nếu đi cùng Nhung thôi. Đêm qua quyết vậy nên sáng dậy là mình đi luôn mà không thèm hỏi trước Nhung... Haizz, có vẻ làm Nhung khó xử rồi.
- Hoàng nghĩ gì vậy, khó xử gì đâu chứ, hì. Chỉ là... có hơi ngại 1 chút thôi. Với lại cũng không nghĩ là Hoàng đi cùng nên cũng hơi bất ngờ thôi.
***
Xe cuối cùng cũng chuyển bánh, 2 đứa nói thêm với nhau vài ba câu chuyện không đầu không cuối rồi chìm dần vào im lặng. Con đường quốc lộ dẫn về phía tây HN, xa dần đô thị phồn hoa. Cây cối và đồng ruộng vàng ngát 2 dải bên đường thay thế dần những khối kiến trúc bê tông quen thuộc. Đồi núi sừng sững một màu xanh xỉn phía xa xa, mỗi lúc một trôi ngang lại gần tầm kính.
Chiếc xe vẫn chạy bon bon, cảm giác như bé lại dần trên con đường quốc lộ, lọt thỏm đi vào thung lũng thị trấn. Dừng lại tại bến xe, tôi và Nhung tiếp tục di chuyển bằng xe ôm. Đường vào thôn xã không hẳn là khó đi nhưng nhỏ và ngoằn ngoèo, phải mất một lúc mới vào tới nơi.
Một vạt nắng nhẹ hắt qua mắt tôi, phản chiếu những so sánh vô thức trong lòng. Nếu ngôi nhà Nhung sống ở HN tựa như một biệt thự nhỏ giữa phố lớn đô thành. Thì ở nơi thôn xóm hoang vắng này, ngôi nhà cũ 2 tầng xỉn màu theo thời gian đang hiển hiện trước mắt tôi lại chính là nơi mà mẹ Nhung sống. Từ ngoài đường xóm đi vào nhà còn cách 1 con đường đất nhỏ. 2 đứa chậm rãi bước qua lớp đất đá lổn nhổn giữa 2 hàng dâm bụt và bụi rậm mọc dại. Ngôi nhà nhỏ thó, nằm khuất sau gốc cây ổi, lọt thỏm giữa một khu đất chẳng thể gọi là lớn ở quê. Sân trước nhà rộng chỉ chừng chục m2, để riêng một góc phơi củ cải và cà rốt... Cảm giác hoang vắng khiến tôi phải lên tiếng cho tan bầu không khí.
- Hình như không có ai ở nhà thì phải, mà mẹ Nhung ở đây một mình à?
- Ừ, nhà này trước là của ông bà ngoại mình. Nhưng ông bà mất cả rồi nên giờ chỉ còn mẹ mình thôi... Cổng không khóa thế này, chắc mẹ ở trong nhà...
Nhung vừa mở chiếc cổng sắt vừa cất tiếng gọi nhưng không hề có ai hồi đáp, cửa nhà trong cũng không khóa nên 2 đứa tự tiện bước vào. Cánh cửa gỗ vừa cót két mở được một nửa thì cả 2 giật bắn mình...
- Ôi mẹ... sao mẹ lại nằm đây thế này... Mẹ, vừa rồi mẹ không nghe thấy con gọi à...
Nhung chạy ngay đến bên một phụ nữ trung niên đang nằm co ro trên nền gạch lát lạnh lẽo, xung quanh là la liệt vải vụn, bông sợi và rất nhiều những con thú nhồi bông đủ hình dáng, màu sắc.
- Con về đấy hả Nhung, sao không gọi trước cho mẹ... Mẹ, mẹ vừa chợp mắt một lúc thôi mà...
Mẹ Nhung thều thào, rũ mái tóc rối gắng gượng ngồi dậy. Miệng vẫn hướng về Nhung mỉm cười nhưng sắc mặt đậm vẻ xanh xao và tiều tụy của người đang mang bệnh.
- Mẹ... lần trước về con đã bảo mẹ đừng làm việc này nữa mà!!!
- Mẹ không sao đâu... chỉ là thiếp đi một lúc thôi...
- Rõ là ngất mà lại bảo là ngủ, sao mẹ không chịu nghe con chứ... - Nhung ấm ức nghẹn giọng trách móc, thấy vậy tôi đành xoa dịu.
- Thôi được rồi, cô chỉ thiếp đi vì mệt thôi, Nhung đừng lo nữa... Giờ cô để cháu đỡ cô vào giường nhé.
Tôi nói rồi cùng Nhung dìu mẹ cô ấy vào phòng.
***
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nhật ký đời tôi