Logo
Trang chủ

Chương 63

Đọc to

- Hai đứa vừa đi đường xa về cứ nghỉ ngơi đi. Cơm trưa mẹ nấu một lúc là xong thôi. Có sẵn con gà trong vườn rồi...

- Mẹ mới là người cần nghỉ ngơi lúc này chứ không phải bọn con. Lần này mẹ phải nghe con, mẹ không chịu nằm nghỉ là con không vui đâu.

Ngồi hỏi han, giới thiệu và nói với nhau thêm vài câu chuyện thì Nhung ép mẹ nằm nghỉ để cô ấy một tay lo bữa trưa.

Nói là "một tay" tự tin thế thôi chứ thực ra có tự xử được đâu, gian bếp nhỏ có một chiếc bếp điện cũ nhưng có vẻ nó không còn tốt nữa, bật lúc được lúc không. Nhìn đám tro đen âm ấm bên cạnh, có lẽ bếp củi mới là thứ mẹ Nhung sử dụng hàng ngày. Nhung nhìn cái bếp "3 càng" rồi quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt "vô định". Như muốn phát đi tín hiệu chính mình cũng không chắc sẽ nấu được bằng loại bếp này.

Trời giữa hè, ánh nắng bên ngoài chan chứa vung vẩy thừa thãi khắp sân nhà. Nhưng không gian bên trong gian bếp lại tối mù mịt mùng vì toàn bộ đều phủ màu xám đen do ám muội. Bồ hóng thì bám chặt lấy từng mảng tường, góc vách. Đen đúa là vậy nhưng mọi thứ đều khá gọn gàng, ngăn nắp. Từ nồi niêu, thức ăn cho tới thứ đun là rơm, củi, tre, giấy... tất cả đều được sắp xếp riêng biệt đâu ra đấy.

- Từ từ đã Hoàng, lửa to rồi đừng mồi thêm rơm nữa...

Lần đầu tự nhóm loại bếp này, chúng tôi làm cháy luôn cái que tre dùng để ủn rơm và cũng suýt thì làm cháy cả cái bếp khi vô ý để bắt lửa những miếng củi, gỗ vương vãi dưới chân. Nhóm được bếp rồi, giữ cho lửa cháy cũng không dễ. Lúc đầu chưa quen, 2 đứa cứ phải thay nhau ngồi canh suốt để không thiếu rơm mà lửa vẫn cháy đều. Có lúc cháy to đến phừng phừng, chậm tay lại phải rút bớt củi ra. Rồi thì thêm rơm quá nhiều lại làm nghẹt bếp, chỉ hun khói mà cháy không nổi, đến là vừa khổ vừa hài.

Lại thêm ông trời "thương tình", chọn đúng ngày nóng nực giữa hè để chúng tôi ngồi ôm cái bếp đỏ rực lửa như chịu cực hình. Nấu được có chút đồ ăn mà mồ hôi mẹ đuổi mồ hôi con, thi nhau túa ra như tắm. Khổ có một lúc, nghĩ tới cái cảnh quanh năm suốt tháng xoay xở với cái bếp đen mù khói này của mẹ Nhung, quả là cực nhọc.

***

Vất vả vật lộn một hồi rốt cuộc cũng hòm hòm được chút cơm canh đủ dùng. Cũng tại cái bếp chết tiệt, cháy toàn ra khói mà kém lửa, nấu mãi mới chịu sôi. Tôi thừa nhận không thể giúp thêm Nhung, phần cũng vì gian bếp quá ngột ngạt nên quyết định "thoái lui", lấy cớ ra chợ mua thêm một số đồ ăn sẵn về để "cải thiện".

Chợ trung tâm thị trấn cách cũng không quá xa, chỉ mất độ chục phút xe ôm cả đi lẫn về. Thịt quay, giò chả, rau dưa, sữa hộp... tay xách túi, chân lững thững bước lại con đường đất nhỏ giữa 2 hàng dâm bụt đỏ rực. Nhìn ngôi nhà cũ thấp thoáng sau tán cây ổi sum suê, không hiểu sao tôi lại nghĩ đến Minh. Không biết nhà Minh lúc nhỏ ở quê có cũ kỹ giống thế này không. Cũng không rõ cô nàng có thể xử lý được cái bếp củi chết tiệt đã khiến tôi và Nhung phải đánh vật cả buổi hôm nay hay không nữa. Nghĩ vậy lại nảy sinh chút so sánh trong lòng, bản thân tôi nếu hôm nay không được tận mắt chứng kiến, hẳn cũng không thể ngờ Nhung lại tháo vát đến vậy. Dù là gái phố chính gốc nhưng nấu nướng, nội trợ xem ra không hề kém Minh là mấy. Lần đầu phải nhóm bếp củi mà vẫn nấu được cả cơm lẫn cháo cùng đồ ăn vậy là khá rồi. Nhớ lại hoàn cảnh có phần éo le của Nhung, xem ra có lẽ do phải làm lụng từ bé nên mới hình thành nên con người cô ấy hiện tại...

Lò dò bước tiếp vào bếp xem Nhung nấu nướng xong chưa, nhưng chân tôi vừa đến gần mép cửa thì chợt đứng khựng lại. Qua ô cửa sổ nhuốm màu khói xám, tôi thấy Nhung đang ngồi bó gối quay lưng về phía mình, 2 vai khẽ run run... Tiếng củi nổ lép bép như muốn giấu đi tiếng khóc rấm rứt của ai đó. Nắng hình như nhạt vì vài giây có mây che phủ, từng cuộn khói lam chiều tỏa ra trên nóc bếp cuộn xoáy, luẩn quẩn vòng quanh bên khóm tre già sau nhà. Không gian tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng khóc nhỏ của Nhung làm cảnh vật xung quanh phút chốc đẫm nỗi buồn. Bất giác nhìn sang căn nhà nhỏ bên cạnh, nghĩ về mẹ Nhung, người ban sáng lả đi trong hình dáng gầy guộc, tiều tụy. Lòng tôi nhộn nhạo cảm giác chua xót nhưng một góc nào đó ích kỷ trong lòng lại thầm thấy may mắn cho gia đình bé nhỏ vừa qua cơn giông bão của mình.

Không có đủ tự tin trực tiếp xen vào nội tâm cảm xúc của Nhung, tôi đành vòng lại con đường ngoài ngõ. Đủ xa rồi mới gọi cho cô ấy. - Mình về gần tới nhà rồi, Nhung "xử" xong hết chưa, mình có mua thêm vài thứ nữa rồi đây.

- Hoàng à... Ừ, mình làm xong rồi... Hoàng về đi.

Giọng Nhung nhỏ và ngắt quãng, tôi hiểu vì sao lại vậy nên cũng không hỏi thêm. Lững thững ra bờ ao gần đó hóng mát cho Nhung có thời gian tĩnh tâm.

Đề xuất Voz: [Hồi ký] Những đóa hoa trong ký ức!
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện