Logo
Trang chủ

Chương 64

Đọc to

Cơm trưa không màu mè, chủ yếu mấy món tôi mua là chính. Bếp củi hôm nay chỉ kịp xử lý canh rau, thịt gà và quan trọng nhất là nồi cháo gà Nhung nấu cho mẹ. Nhung đòi ngay buổi chiều đưa mẹ đi khám nhưng mẹ Nhung nhất mực không đồng ý. Nghe qua câu chuyện, nhìn sắc mặt và hỏi thăm tôi mới biết mẹ cô ấy bị thiếu máu. Sức khỏe lại yếu nữa, có lẽ cả đêm qua gắng gượng vì công việc khâu thú cho kịp đơn hàng mà cô ấy lả đi vì mệt. 2 chiếc balô to sụ Nhung mang theo toàn là sữa, bánh, đồ hộp và thuốc bổ máu các loại. Chiếc còn lại là quần áo mới và các vật dụng sinh hoạt thường nhật. Về thăm mẹ mà như đi tình nguyện người nghèo, lo từ hộp sữa đến chai dầu gội thế này... Cảnh tượng chẳng có chút nào hài hước mà chỉ thấy miên man nỗi xót xa.

Tôi giành bằng được việc rửa bát để Nhung có thời gian riêng với mẹ mình. Nửa ngày ở đây, đối diện mẹ Nhung và nhìn những tấm ảnh cũ, đen trắng có, phai màu có mới thấy Nhung giống mẹ rất nhiều. Có nghĩa là mẹ cô ấy khá đẹp, ít nhất là thời còn trẻ cho đến trước khi xảy ra một biến cố lớn nào đó đẩy cô ấy tới cảnh xa con, cô độc, nghèo khó hiện tại. Bản thân tiều tụy vậy nhưng khi cột tóc lại gọn gàng thì những nét đẹp một thời phai dấu bởi thời gian vẫn còn ẩn hiện nơi khuôn mặt nhỏ trái xoan và đôi mắt tròn đen láy. Nhung thừa hưởng sâu sắc 2 nét đẹp ấy để người ngoài nhìn là biết họ là mẹ con. Để ý căn nhà này cũng như gian bếp, tuy bên ngoài nhuốm màu cũ kỹ, rêu phong nhưng bên trong lại sạch sẽ, gọn gàng. Phần nào cũng đủ để thấy được tác phong của gia chủ. Nhìn mấy tấm ảnh cũ thời xưa thấy mẹ Nhung cũng hiện đại lắm. Có lẽ cảnh sống quê mùa hiện tại của cô ấy chỉ là bến neo đậu cuối cùng khi đã quá mệt mỏi với bão tố cuộc đời mà thôi.

***

Tôi vừa tráng bát vừa suy nghĩ, không để ý mưa đã rơi phủ khắp người từ lúc nào. Mưa không to lắm nhưng nặng hạt và lạnh, chắc là mưa dày tầm cao vì đã mấy hôm rồi trời chỉ toàn nắng và oi bức. Đang lúi húi xê chậu bát lui vào sát góc giếng có mái che thì một bóng râm ở đâu trên đầu đưa đến. Ngẩng mặt lên ra là chiếc ô Nhung cầm trên tay.

- Rửa bát nhập tâm quá, đến cả mưa ướt người cũng không biết nữa... - Nhung mỉm cười ngồi xuống cạnh tôi. Tay vẫn giữ chiếc ô phủ đều lên đầu 2 đứa.

- Hề, hình như rửa hơi chậm thì phải, khoản rửa bát này mình hơi bị kém.

- Thế sao ban nãy lại cứ tranh bằng được... Nhưng thôi, con trai mà rửa cẩn thận với không vỡ chiếc nào thế này là đạt rồi. - Nhung làm mặt kiêu, bàn tay miết mấy chiếc bát sạch ra chiều nhận xét.

- Sao không ở trong với mẹ mà lại ra ngoài mưa thế này?

- Ra để làm việc này chứ còn gì nữa!!! - Nhung nhướng mắt lên chiếc ô. - Haizz, có tâm có lòng vậy mà còn bị chất vấn đấy.

- Hề, chất vấn gì đâu chứ, mà đằng nào người mình cũng ướt rồi. Nhung cứ vào với mẹ đi, mình rửa cũng xong rồi đây.

- Mẹ vừa ngủ rồi, không còn ai buôn chuyện nên mới mò ra đây thôi.

Cứ vậy, tôi lúi húi rửa rửa, cất cất còn Nhung vẫn đứng che ô, sát bên cạnh như hình với bóng. Mưa mỗi lúc một to hơn, chẳng mấy chốc đã dồn dập thành mưa rào. Chiếc ô chẳng đủ để che chắn, làm cả 2 đều ướt rượt.

- Đi sát vào mình...

Tôi kéo hờ vai Nhung, cả 2 khúm núm dưới tán ô, bước vội thật nhanh lên hiên nhà. Người ướt nên chúng tôi chưa vào nhà ngay mà đứng rũ nước cho khô. Thôn quê dân dã, ít nhà cao tầng nên một khi mưa to là cả một vùng như chìm trong màu xám ngoét. Cánh đồng lúa cách không xa sau hông nhà bị gió tạt đánh luống, cảm giác như có cả đợt sóng từ trên không dữ dội đổ ập xuống. Tiếng con gì đó cứ kêu kẽo cọt nãy giờ, chẳng rõ là ếch nhái, tắc kè hay là dế mèn nữa. Lộn xộn "hòa ca" cùng tiếng gió rít, mưa rơi lộp độp. Miễn cưỡng ùa vào tai mà nghe một lúc lại quen nhịp "giai điệu".

- Tóc Hoàng... - Tay Nhung chợt bới nhẹ tóc tôi, ngón tay thanh mảnh gỡ ra chiếc lá và chút tơ nhện quấn rối.

- Oh, ở đâu mà lại dính vào đầu được nhỉ???

- Tôi ngờ nghệch lấy tay cào tóc, Nhung thấy vậy cười khúc khích. Nhìn đôi mắt gian gian tôi mới vỡ lẽ mình vừa bị cô ấy "gài".

Đề xuất Tiên Hiệp: Nô Lệ Bóng Tối
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN