Logo
Trang chủ

Chương 65

Đọc to

Mưa vẫn rơi nặng hạt không biết đến khi nào mới ngừng nghỉ. Tôi và Nhung cũng như mưa, vẫn tuyệt nhiên đứng trước hiên nhà. Không phải là ngắm mưa mà đơn giản chỉ là muốn cảm nhận trọn vẹn cái không khí mưa quê. Gió lạnh ngoài đồng tạt vào cứ mỗi cơn lại thốc đến khó thở vì hơi lạnh xộc vào tận luống phổi. Khác hẳn cái nóng cực hình ban trưa trong gian bếp củi.

- Ơ... sao nhìn mình vậy...? Tóc mình... cũng dính màng nhện à???

Nhung quay qua hỏi làm tôi giật mình, không tự chủ được bản thân vừa nhìn trộm cô ấy. Khuôn mặt và vùng da cổ trắng láng vì sương mưa đọng lại, phản chiếu hết nét đẹp nơi người con gái này. Thực sự đẹp... trong vài giây tôi thực sự đã bị chú ý. Mặc dù không đến mức ngây ngốc nhưng chắc chắn là bị phân tâm và có vẻ Nhung cũng nhận ra điều này khi đối diện với tôi.

- À... không... Mà này, đây là lần thứ mấy Nhung về quê ngoại vậy? - "Đường cùng" nên tôi đành vụng chèo khéo chống.

- Vậy là nãy giờ Hoàng thắc mắc chuyện này sao, hì. Còn về quê thì... thực ra đây mới chỉ là lần thứ 4 về quê mà mình nhớ được. - Nhung nhún vai rồi ngồi lên bờ tường trước hiên nhà.

- Nhớ ư?... Nhớ nghĩa là sao?

- Hồi bé mình có về quê một hay vài lần rồi thì phải. Nhưng hồi đó mới 3-4 tuổi, bé như xíu nên mình mơ hồ lắm, không nhớ được gì hết, chỉ mang máng là hình như đã từng về nơi này thôi. - Nhung đung đưa 2 chân, nói xong lại nhìn ra nơi cánh đồng luống gió bão táp sau lưng. - 4 lần chính là tính từ khi mình gặp lại mẹ... Cách đây chỉ vài tháng thôi...

Bí ẩn - đó chính xác là ấn tượng của tôi về cô gái này. Từ cơ duyên gặp gỡ, những lần gặp nhau sau đó, thân phận, hoàn cảnh rồi đến những câu chuyện, những mối quan hệ liên quan đến Nhung. Cảm giác mọi thứ đều hiển hiện trước mắt tôi nhưng tất cả lại mù mờ như sương. Phải qua những lần nói chuyện, một số điều sau khi bóc tách mới phần nào rõ ràng, minh bạch. Như những gì cô ấy vừa kể về quãng thời gian đằng đẵng gần 2 chục năm trời mẹ con cô ấy xa nhau. Nó giúp tôi hiểu hơn hoàn cảnh của Nhung, đồng thời cũng tăng thêm những thắc mắc về biến cố xưa kia của gia đình cô ấy.

Mưa gió bão bùng vẫn không ngừng tô vẽ khung cảnh xám xịt khắp tứ bề. Bờ tường trước hiên nhà, hắt lên 2 chiếc bóng nãy vẫn ngồi cạnh nhau. Nhịp chân đung đưa theo nhịp kẽo cọt của ếch nhái, tắc kè hay dế mèn cũng không rõ nữa. Gió vẫn xối hơi lạnh tạt vào lưng, vô số kể bóng mưa vỡ dưới đất hắt bọt nước li ti bắn lên quần áo nhưng cả 2 vẫn ngồi đó, không đoái hoài...

***

- Mẹ, nay con không ở lại được rồi, lần sau con sẽ cố gắng thu xếp về lâu hơn...

- Ừ, thôi các con cứ về HN đi mai còn đi học nữa. Mẹ nghỉ ngơi cả ngày hôm nay cũng khỏe rồi, không phải lo cho mẹ nữa đâu.

Nhung xắn tay dọn dẹp nốt nhà cửa và chậu quần áo trước khi chúng tôi trở về HN. Chuyến thăm mẹ lần này của cô ấy có vẻ vội vã hơn tôi nghĩ. Ngồi lại trong nhà, thừa tay thừa chân tôi đành vận dụng món "mát xa" quèn của cánh lái xe, đấm bóp chân tay cho mẹ Nhung. Cô cũng dễ tính, cứ khen hoài thấy đỡ mỏi hẳn mà chẳng biết thật sự có phải vậy không nữa.

- Cảm ơn cháu hôm nay đã đi cùng Nhung về thăm cô!!!

- Dạ, có gì đâu cô, cháu chỉ là đi cùng thôi chứ có giúp được gì mấy đâu ạ.

- Ừm, cái Nhung đưa cháu về thế này... chắc là cháu cũng biết phần nào hoàn cảnh của mẹ con cô rồi phải không?

- Dạ...

- Mỗi nhà mỗi cảnh mà phải không cháu... Cuộc đời con người đâu phải cứ muốn là thuận theo ý mình được... Hoàn cảnh của Nhung thế này tất cả đều là lỗi của cô, thiệt thòi nhất của một người là không có mẹ hay có một người mẹ không tốt... - Mẹ Nhung nói như tự sự với chính mình. Tôi nghe mà lòng đầy cảm khái.

- Cô à, cô đừng nói vậy... mỗi người một số phận mà cô. Thực sự cháu cũng không rõ mọi chuyện là thế nào đâu, cháu chỉ nghĩ đơn giản hiện tại Nhung vẫn khỏe mạnh và sống tốt vậy là ổn rồi. Cô đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, Nhung cũng không muốn vậy đâu cô ạ.

- Ừm, cô cảm ơn cháu. Đúng là không phải lắm khi cô cháu mình mới gặp nhau mà cô đã nói những chuyện thế này. Chỉ là... Hoàng này...

- Dạ...

- Cô biết sẽ là vô ý nếu nói ra điều này, nhưng mà... cháu là người "đặc biệt" với cái Nhung nhà cô có phải không?

Đề xuất Giới Thiệu: Vân Thâm Bất Tri Mộng
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN