Logo
Trang chủ

Chương 67

Đọc to

Tôi nghe mà lỗ tai cứ thấy bùng nhùng, có khi nào là cô ấy nghe lén được cuộc nói chuyện này hay không???

- Sao thế??? Hì, khỏi lo đi không có gì đâu, mẹ mình ban đầu cũng tưởng Hoàng là người yêu mà mình đưa về ra mắt. Rồi thì cũng nói mong ''người ấy'' chăm sóc, bảo vệ mình nọ nọ kia kia. Chính là lúc Hoàng đang rửa bát ấy, mình nghe mà phì cười nên mẹ lại nghĩ mình giấu giếm. Có lẽ vậy nên mới nói chuyện với Hoàng để cho chắc ấy mà. Khỏi lo rồi nhé, hì hì. - Nhung nói một tràng rồi đung đưa hai chân, quay qua phía con cò đang sải cánh chao liệng giữa cánh đồng. Miệng vẫn cười nhưng ánh mắt đã nhạt đi nét cười trước đó.

- Gia cảnh nhà mình đúng là khác người quá phải không...

- Mỗi nhà mỗi cảnh mà Nhung... mình thấy Nhung vẫn nên vui vì ít nhất mình vẫn là người còn cả bố và mẹ.

- Hoàng này... mình bắt đầu có cảm giác Hoàng là một người đặc biệt rồi đấy.

- Hả...???

- Không không, không phải là ''đặc biệt'' kiểu kia đâu, hì. Ý mình là đặc biệt theo đúng nghĩa ấy.

- Vẫn chưa... hiểu lắm??? - Tôi nhún vai cười gượng.

- Chúng mình quen nhau thực sự là chưa lâu, gặp nhau cũng không phải là nhiều. Nhưng cũng như lần Hoàng và mình ra bãi cát sông Hồng, mình cứ có một cảm giác rất tin tưởng ở Hoàng. Cảm thấy có thể nói với Hoàng những chuyện mà không phải ai mình cũng có thể kể. Lạ lắm phải không... - Nhung tựa cằm lên gối, nghiêng mặt nhìn thẳng mắt tôi. Tôi không tự chủ, tim loạn bước, rơi hẫng một nhịp đến khẽ giật mình.

- Ừm... thì mình vẫn nói nếu Nhung cần tâm sự thì mình sẵn sàng lắng nghe mà.

- Chuyện về nhà mình, chắc Hoàng đang thắc mắc lắm phải không? Thực ra sâu bên trong chuyện này đến bản thân mình còn chưa chắc đã nắm rõ tất cả nên người ngoài tất nhiên không nhiều người có thể hiểu được. Haizz... gia đình mình hồi chưa ly tán, mình được nghe mọi người kể lại là khi đó gia đình mình hạnh phúc lắm. Bố mẹ mình yêu thương nhau dù nhà mình khi đó khá nghèo. Khi mình được 3 tuổi thì mẹ mình sinh thêm một nhóc em trai nữa. Nuôi được hơn một năm thì em mình bạo bệnh, tiền chạy chữa không đủ nên... Sau khi em đi, mẹ mình phải chịu một khoảng thời gian khủng hoảng về tinh thần khá dữ dội. Có lúc còn tưởng sẽ bị tâm thần cơ. Qua cơn suy sụp cả bố và mẹ mình bắt đầu lao vào kiếm tiền nhưng có vẻ chỉ bố mình là giữ được lý trí. Vì mình nghe kể đến một thời điểm mẹ mình gần như mất kiểm soát hoàn toàn về lý trí. Vì tin người mà giấu bố mình dốc phần lớn tài sản lúc đó vào làm ăn. Tất cả đổ vỡ cũng là lúc mẹ mình bỏ đi biệt xứ, chẳng để lại gì ngoài lá thư sám hối hai bố con. Mọi chuyện sau đó, có lẽ không cần phải kể nữa... mình có mẹ kế và... một cô em gái cùng cha khác mẹ. Haizz... đằng nội nhà mình thì thỉnh thoảng vẫn có người trách ra trách vào mẹ mình mang tiền bỏ đi theo người khác như muốn mình phải ghi nhớ lấy chuyện đó thì phải.

- Nhung có tin điều đó không, có còn hận mẹ nữa không???

- Hoàng ác quá ha, hỏi mình sao toàn câu hiểm thế!!! - Nhung rưng rưng mắt ướt kèm nụ cười trách nhẹ.

- Ôi, mình xin lỗi... Mình, haizz... hỏi ngu quá. Nhung không phải trả lời đâu, mình chỉ...

- Không sao mà Hoàng, thực ra mình còn phải cảm ơn Hoàng đó. Tự trả lời bản thân mình không thể sâu sắc như khi trả lời câu hỏi thông qua một người đối diện... Thực tế từ lúc còn nhỏ trong mình đã hình thành một nỗi mặc cảm về thân phận rồi. Nó đến thông qua những gì người khác nói về mẹ mình. Thực sự là mình chưa bao giờ để bản thân mình tin những điều ấy, nhưng thực sự là mình giận và... hận mẹ. Nói ra điều này có thể Hoàng sẽ trách mình nhưng quả thực cho đến giờ, tình cảm mà mình giành cho mẹ vẫn chưa thực sự trọn vẹn như tình cảm của một người con đâu. Có thể do mình xa mẹ đã quá lâu, lớn lên trong sự trống vắng để có thể cảm nhận cái tình cảm ấy nó thế nào...

Đề xuất Bí Ẩn: Âm Phủ Thần Thám
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN