Logo
Trang chủ

Chương 68

Đọc to

Tôi im lặng nghe Nhung nói từng lời như chảy vào tim, tôi hiểu và hoàn toàn đồng cảm với cô ấy. Đến chính bản thân tôi từng có một tình cảm cha con trọn vẹn mà đến khi biến cố gia đình xảy ra. Nó đã vỡ vụn, nhanh chóng nhen nhóm trong tôi thành nỗi hận giành cho người bố của mình. Vậy thì sao có thể đòi hỏi lập tức thứ tình cảm ấy từ Nhung, một người phải lớn lên trong sự thiếu hụt tình dưỡng dục của mẹ mình để cảm nhận thứ tình cảm ấy là gì.

- ... Điều an ủi là không vì thế mà mình muốn xa lánh mẹ mình. Thậm chí lúc biết tin mẹ ở gần mình, được gặp mẹ mình còn cảm thấy hạnh phúc là khác. Tình cảm chưa đủ lớn thì có thể củng cố bằng trách nhiệm và tình thương phải không Hoàng?

- Ừm, mình cũng nghĩ vậy... tình cảm rõ ràng không thể ngày một ngày hai. Nhưng Nhung thương mẹ và có ý thức của con cái như vậy. Mình tin không sớm thì muộn Nhung cũng sẽ cảm nhận được cái tình cảm ấy thôi.

- Mình cũng đã hỏi mẹ nguyên nhân vì sao mẹ lại bỏ đi như vậy. Mẹ chỉ nói do lúc đó mẹ đã quá sai lầm và không có đủ dũng cảm để đối mặt với lỗi lầm đã gây ra cho gia đình. Sai lầm nối tiếp sai lầm dẫn đến hậu quả là cả cuộc đời mẹ và phần nào đó là bố con mình... Haizz, nhưng mẹ mình cam đoan, thậm chí còn thề với mình là mẹ không bỏ đi với người khác, cũng chưa bao giờ phản bội bố mình... Chỉ một điều này thôi cũng đã giải tỏa cho mình rất nhiều và khiến mình thương mẹ hơn. Lỗi lầm là thứ đã qua đi, nhưng hiện tại cảnh sống của mẹ mình như vậy... Theo lời anh họ mình thì nếu còn ở trong Nam, chắc chắn mẹ đủ khả năng để sống tốt hơn. Có lẽ mẹ mình chọn hoàn cảnh hiện tại, ngoài việc được về lại quê hương, được ở gần mình, thì có thể cũng là một cách để mẹ mình tự dày vò những sai lầm của quá khứ. Hoàng biết không... cứ mỗi khi nghĩ về điều này là mình xót xa lắm. Có lẽ một thời gian nữa, chỉ một thời gian nữa thôi... mình sẽ tìm cách để hai mẹ con mình được sống với nhau.

- Đến lúc đó, bố Nhung... hẳn sẽ giận Nhung lắm!!!

- Dù sao hiện tại cũng đã vậy rồi mà, dù mình có bỏ đi thì ít nhất bố vẫn còn gia đình riêng của mình. Chỉ có mẹ là lúc nào cũng cô độc, chơ vơ thôi... ... Hức... - Nhung lại ngả đầu vào vai tôi giống như lần ngồi trên đụn cát bãi sông Hồng dạo nọ. Nước mắt vẫn rơi trên gương mặt cô ấy và tôi biết nó có vị mặn vì đó là nước mắt của nỗi xót xa. Ráng trời chiều đã xuống đến vàng óng nơi chân trời... đã đến lúc phải rời xa nơi này thật rồi...

***

Chuyến xe ngược về HN lại bon bon trên con đường quốc lộ như ban sáng nó đã từng, bỏ lại quê mẹ của Nhung xa dần thăm thẳm. Hôm nay có lẽ phải làm nhiều việc nên vừa lên xe là Nhung đã mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đầu cộc vô hai cái vào thành kính mà không biết nên tôi đành để cô ấy ngả lên vai mình. Bàn tay thô ráp của một thằng hết làm cửu vạn tới lái xe, chạm lên da mặt mịn màng làm tôi cứ lo sẽ khiến Nhung thức giấc. Chẳng biết có phải không nhưng hình như kể từ sau khi nghe những lời của mẹ cô ấy. Có thứ áp lực mơ hồ nào đó đã âm ỉ hình thành trong tôi thì phải. Tôi thừa nhận mình chẳng phải dạng tốt đẹp hay cao thượng gì. Nói trắng ra tôi không phải kiểu người thích ôm rơm nặng bụng vì bản thân chính mình và gia đình còn có những khó khăn chưa lo được. Tuy nhiên, đã là bạn bè và coi nhau là bạn thì tôi sẽ luôn nhiệt tình giúp đỡ họ những gì có thể. Vì coi Nhung là bạn nên cái áp lực này tôi sẽ giữ trong mình và định hình nó là thứ tôi sẽ làm vì bạn bè. Nghĩ đến đó, thoáng chốc trong tôi lại hiện lên hình ảnh của Minh... Giật mình nhận ra hình ảnh đó cứ như một thứ án ngữ tôi trước những cảm xúc khác giới khác thì phải...

Đề xuất Tiên Hiệp: Vĩnh Hằng Thánh Vương [Dịch]
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN