Logo
Trang chủ

Chương 69

Đọc to

Chuông điện thoại reo, nhân bảo như thần bảo... chính là số của Minh.

- Anh đi đâu mà cả ngày HN không thấy xuất hiện vậy, tưởng HN được nghỉ mà. Mà ngày nghỉ toàn thấy anh ngủ nướng chứ có thấy mất tích thế này bao giờ đâu???

- Ặc... nói từ từ thôi tôi ''thẩm'' không kịp. À mà thằng Duy thế nào rồi, nó còn ở phòng tôi chứ?

- Về lâu rồi, mà chìa khóa phòng anh nó cầm luôn thì phải. Không có chìa ''sơ cua'' thì lát về đứng đường nhé.

- ''Vừa được câu trước câu sau là giở cái giọng chanh chua, xách mé được ngay!!!''. - Tôi nghĩ vậy thôi chứ tất nhiên chẳng dại nói ra mồm. Ít nhất Minh gọi thế này hẳn là phải có việc thì mới gọi. - Thế gọi tôi có việc gì không?

- Có thì mới gọi chứ, chẳng hiểu có đứa nào chọc phá gì hay do anh đen lại kéo ''dây'' với tôi nữa. Phòng tôi đang dưng bị mất điện đen ngòm giống phòng anh hôm nọ rồi. Trời sắp tối mà chẳng có điện thì làm ăn gì đây.

- Hơ, hay nhỉ, vậy thì liên quan gì đến tôi mà lại đổ tại ''dây đen, dây đỏ'' chứ. Chắc là bị chập thôi, sao không gọi chị chủ ấy.

- Hai vợ chồng ông bà ấy bồng con đi chơi rồi. Có mỗi bà già ở nhà mà bà ấy khó tính ghê gớm anh cũng biết rồi đấy.

- Ờ, nói nhiều thế túm váy lại gọi tôi để làm gì?

- Thì còn làm gì nữa, về sửa giúp tôi nhanh đi. Hôm nọ chẳng phải anh cũng tự sửa được còn gì. Mai tôi phải nộp một loạt báo cáo hoạt động lên văn phòng khoa rồi mà file thì lại để hết ở trong ''cây'' chứ.

- Vậy thì mang key sang cắm nhờ mấy phòng bên cạnh ấy. Đơn giản vậy cũng không nghĩ ra mà phải gọi tôi à!!!

- Nói vậy thì nói làm gì, tính tôi anh thừa hiểu. Đâu phải bạ ai cũng nhờ vả được chứ. Ở khu này chỉ có anh là tôi mới nhờ vì anh thân cận nhất, hiểu chứ. Mà giờ đang ở đâu vậy, về giúp tôi nhanh lên được không. Tối không có quạt thế này, nóng giãy người sao mà ngủ được chứ, hừ!!!

- Đang ở xa lắm, chắc phải tầm vài tiếng nữa mới về được cơ. Mà nếu không sửa kịp thì tối nay cho cô sang ngủ nhờ nền nhà đấy, hê hê hê.

- Hừ, không muốn giúp thì lần sau cứ nói một câu cho nhanh. Anh có biết nãy giờ gọi điện cho anh là tôi đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại mò mẫm trong bóng tối không!!!

Minh giận dữ tắt máy không thèm nghe tôi nói thêm gì nữa. Bản thân cũng tự thấy vừa rồi mình đã hơi quá trớn. Đùa không ra đùa, trêu không ra trêu, hành động cứ như một thằng trẻ ranh mới lớn muốn gây sự chú ý với đứa con gái bằng cách ngu học nhất là trêu con bé ấy dai như đỉa.

- Sao mà thở dài vậy? Vừa bị ai mắng gì à? - Nhung lúc này cũng đã tỉnh giấc, có lẽ là bị cuộc nói chuyện vừa rồi của tôi đánh động.

- À... không...

- Hì, chắc lại là... Minh phải không?

- ...

- Chuẩn rồi, chọc nhau như vậy chắc chắn chỉ có hai người thôi. Hì, cả hai đấu khẩu suốt vậy mà lại có vẻ thân nhau nhỉ?

- Đã chắc gì là Minh đâu, ai khác thì sao?

- Lần sau Hoàng để âm lượng cuộc gọi nhỏ thôi nhé. Mình tựa vai thế này nên không muốn cũng nghe thấy rõ mồn một. Mà giọng Minh nghe một lần thì khó lạc đi đâu được lắm.

Nhung nhẹ nhàng bắt bài khiến tôi cứng họng. Ai bảo là hiền chứ tôi thì không thấy vậy chút nào.

- Mà hình như Hoàng và Minh ở cùng khu trọ à?

- À... ờ, thực ra mình cũng mới chuyển về khu đấy.

Nhung nghe vậy xong chỉ cười chứ không nói gì. Xe cũng về đến bến xe vừa kịp trời tối nên câu chuyện giữa hai đứa cũng không có gì thêm ngoài lời chào tạm biệt.

***

Gồng tay ga con Dream chiến, chẳng hiểu sao đã cố ghìm nó lại rồi mà ga vẫn vít đều không giảm. Thấy chính mình chẳng ra sao khi chỉ vì câu nói dỗi của Minh cũng dễ dàng làm bản thân phải bấn loạn, vội vã. Và vẫn như những lần trước đó, hình ảnh về mẹ trên chiếc giường bệnh lại hiện ra... Gót chân trái về số liên hồi cho đến khi con xe dừng hẳn mặc cho con phố trước mặt trống trải khác xa ngã tư đông đúc trước đó.

- ''Làm một thằng đàn ông thì mày đừng có vì gái mà làm những chuyện xốc nổi không đáng có... '' - Tự chửi bản thân mình, hít dài một hơi tôi chà nhẹ tay ga. Con xe lại từ tốn lăn bánh như lòng tôi vốn dĩ phải như vậy.

***

Một tay khoác balo, tay còn lại xách túi ổi táo mẹ Nhung tự tay hái cho. Tôi bước những bước quen thuộc lên tầng 2 khu nhà. Chẳng rõ hiện giờ Minh đã xoay xở đến đâu rồi vì từ dưới nhà nhìn lên phòng vẫn thấy tối om. Nghĩ đến vừa thấy áy náy lại có chút tức cười.

- Huỵch...

Vừa lên đến gần đoạn rẽ hành lang thì một bóng người thanh niên từ trên chạy xuống va vào tôi. Lực va mạnh khiến chiếc túi bị rách, hoa quả bắn ra khắp bậc cầu thang.

- Này... định cứ như thế mà đi được à!!! - Tôi theo phản xạ giữ chặt lấy vai áo sơ mi người thanh niên đó. Một lực chạy, một lực kéo, chiếc áo sơ mi kêu pực mấy tiếng đứt luôn hai hàng cúc trước ngực.

- Ơ... mẹ cái thằng ôn này!!!

Gã thanh niên trợn mắt, ngay sau đó vung tay khá nhanh cho tôi một tát đến nổ đom đóp.

Khắp vùng mặt buốt và nhức nhưng không át nổi cơn điên trong người tôi bộc phát. Từ trên bậc cầu thang lao mình xuống quần nhau túi bụi cùng gã thanh niên. Đúng lúc đó có tiếng nam nữ từ trên tầng vọng xuống...

Đề xuất Voz: Lang thang trong nỗi nhớ
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN