"Lúc nào mày cũng phải tỏ thái độ ngang ngược vậy mới chịu được à!!!"
Cái giọng trầm trầm đe nẹt cất lên cùng tiếng bạt tai khá rát. Anh họ Minh ra tay chẳng nể nang gì dù thằng thanh niên kia có vẻ là "đệ" ruột thân cận. Máu tứa ra thêm từ khóe miệng sau cái tát, nhìn bộ mặt xước xát tím đỏ của nó có lẽ mặt tôi hiện tại cũng tương tự vậy...
"Đau không?... Bỏ tay ra nào, đừng có sờ..."
Minh lấy giấy ướt cho cả 2 thằng nhưng chỉ "tút tát, chăm sóc" cho tôi. Hết đánh lại kỳ thị, có lẽ cả 2 anh em họ đều mặc định tôi là nạn nhân thì phải, dù vừa rồi tôi cũng chẳng phải dạng hiền lành gì. Cứ nhìn bản mặt sưng vù như thớt đang hằm hằm nhìn tôi của thằng đó là hiểu. Thôi thì cũng coi như bài học cho nó kìm bớt cái bản năng giang hồ vay mượn trong người lại. Nói là "vay mượn" là tôi ước đoán vậy khi người đi cùng nó là anh họ Minh - Hưởng. Người này tôi cũng có nghe Minh kể qua 1 lần cách đây cũng lâu rồi. Ấn tượng rõ nhất có lẽ vì anh ta chính là người cưỡi PKL đi cùng Minh hôm cô ấy "tặng" gạch tôi cách đây 2 năm. Bố mẹ anh ta cũng chính là chủ quán karaoke, nơi tôi từng no đòn vì tụi đánh ghen Minh 1 năm về trước. Qua lời Minh kể, anh ta có vẻ là 1 tay chơi có gân guốc so với độ tuổi.
Gặp nhau tối nay, ấn tượng ban đầu có vẻ không được tốt lắm vì dù sao đi nữa tôi cũng là người va chạm. Ngoài miệng không nói ra nhưng qua cái nhìn lạnh tanh đánh giá, đủ để thấy phần nào ánh mắt thiếu thiện cảm của anh ta. Phải tới khi Minh kể sơ qua về tôi, thái độ anh ta mới giãn ra dù vẫn chẳng có lấy chút nào cởi mở. Không rõ Minh có nhận ra điều đó không vì tôi thấy cô ta nhìn Hưởng 1 lúc rồi quay qua truy vấn tôi 1 vấn đề "ngoài lề".
"Sao nói trong điện thoại bảo không về được ngay mà giờ lại về nhanh thế!!!" - Minh lườm lườm, ngón tay nhàn rỗi lại sờ lên miếng dán trên gò má tôi để chỉnh lại.
"Nói mới nhớ, điện đóm vẫn chưa sửa được à?"
"Vẫn đen ngòm, tối mịt nãy giờ mà, gọi anh không được nên tôi phải gọi anh Hưởng đến. Đang kiểm tra thì anh về, mà về cái là xảy ra chuyện luôn được, tài thật. Làm trò cho mấy bọn phòng bên cạnh tụ tập hóng hớt, đã thấy dại mặt chưa!!!"
Mặc Minh càm ràm, tôi lò dò sang phòng cô ấy, cái để ý đầu tiên là mấy bóng đèn tuýp.
"Ngắt áp rồi còn bật công tắc làm gì nữa?" - Hưởng cất giọng thắc mắc, nghe vậy là hiểu phần nào anh ta cũng không biết nhiều về chuyện này lắm. Dù sao thì mỗi người 1 chuyên môn riêng và điện đóm thực sự ở thế hệ chúng tôi sau này trở đi, nếu không học hiển nhiên sẽ không biết. Hưởng cũng chỉ hơn tôi 4 tuổi, không thể đòi hỏi quá nhiều ở 1 thanh niên mới 25 tuổi như anh ấy.
"Em kiểm tra xem có mất pha hay dò điện không thôi. Mà chắc là chỉ bị chập, hy vọng vậy."
Thoăn thoắt tắt công tắc, rút hết phích cắm của các thiết bị, rồi lại mở áp để thử từng cái một. Phòng nhỏ ít đồ nên cách thủ công vậy là nhanh nhất. Chỉ qua 4 lần thử đã lòi "mặt chuột" là chiếc bàn là.
"Sao là quần áo gì mà không biết điện chập vậy?" - tôi khó hiểu nhìn vẻ mặt ngây ngô của Minh.
"Chết thật, lúc ấy đang là dở thì chạy ra ngoài mua gói mỳ. Về cái đã thấy phòng đen thui rồi."
"Chập thế mà lúc về em không thấy mùi khét à?"
Có lẽ thấy cô em mình đoảng vị chuyện này nên Hưởng vừa hỏi vừa nhăn mặt.
"Điện lại về bản", mọi thứ sáng rõ nên thái độ mọi người có vẻ cũng thoải mái hơn nhiều. Hưởng cùng gã đệ ở lại nói chuyện 1 lúc rồi ra về.
"Có điện rồi sao còn chưa chịu về phòng mình, hay thấy tiếc vì đêm nay... không được ngủ ở đây, hê hê." - tôi cười đểu gạ gẫm, liền bị Minh ném cho cái lườm xé toạc không gian.
"Mà Hưởng, anh họ cô... có vẻ không thích tôi thì phải."
"Sao anh lại nghĩ vậy?"
"Để ý thôi, anh ấy có vẻ không được cởi mở, nhìn tôi chắc thấy không thuận mắt lắm... Chắc vậy!!!"
"Không có gì đâu, tính anh tôi vậy mà, nhìn tướng dọa người nên ai mới gặp cũng thấy vậy hết. Chứ ông ấy thoải mái lắm."
"Thoải mái với người mình thích, mình quý thì ai chẳng thoải mái được. Phải là người lạ mới đáng nói."
"Này này, đừng có tự mình suy diễn lung tung nữa. Tôi không có anh trai nên anh ấy cũng như anh ruột vậy. Tôi không thích người khác đánh giá bừa bãi anh mình như thế!!!"
Thấy Minh đổi giọng tôi đành gật gù cười trừ cho qua chuyện. Thở dài nghĩ đến chuyện khác cho tan cơn bực có phần oan ức vừa nhen nhóm trong lòng. Hình ảnh về chuyến thăm quê cùng Nhung ban ngày vô thức lại hiện ra. Rặng râm bụt đỏ chói, căn nhà 2 tầng cũ kỹ khuất sau gốc ổi xanh rì, cả con đường quanh co hình vòng cung rợp lá xanh hoa vàng. Cho đến giờ như vẫn còn vương trong tôi cái mùi gió mang vị mưa quê và lúa mùa ngào ngạt ấy. Cõi lòng phút chốc tràn đầy tươi mát, quên đi cả tiếng bước chân bỏ về phòng của Minh...
Đề xuất Tiên Hiệp: Quỷ Bí Chi Chủ [Dịch]