Logo
Trang chủ

Chương 71

Đọc to

"Sao 2 hôm nghỉ học vậy? Mà ngày kia sinh nhật tôi đấy, nhớ nhé đừng có quên nhá!!!"

2 ngày nay bận nhiều chuyến chuyển hàng đi tỉnh nên tôi phải nghỉ học để chạy phụ cùng anh em. Lớp không thấy đến, nhà không thấy về, gọi điện không được nên Minh đành nhắn tin cho tôi.

Sinh nhật - thứ này ngày xưa là 1 trong những thứ nằm trong thói quen ghi nhớ của tôi. Bất kể ai chỉ cần là bạn bè hơi thân 1 chút là tôi nằm lòng thứ này, xem như là 1 list bổ sung những lý do cho thú tiệc tùng chơi bời của mình. Sau 2 năm, hoàn cảnh khó khăn khiến bản thân phải tự động đào thải và bỏ quên những thứ vô bổ không cần thiết ra khỏi cuộc sống. Duy chỉ có ghi nhớ sinh nhật bạn bè là thói quen tôi vẫn giữ như đã trở thành phản xạ của mình vì tôi nghĩ nó là điều tốt. Không cần Minh nói tôi cũng tự tra được sinh nhật cô ấy là vào cuối tháng 8. Thời điểm này năm ngoái 2 đứa vẫn còn xích mích nặng nề khi tôi mới vào lớp. Đương nhiên không thể biết và càng không thể dự sinh nhật của cô ta.

Khi sinh My, mẹ thường nói con gái sinh tháng 8 tính tình nhẹ nhàng, lãng mạn như giao mùa vào thu. Không rõ nếu tôi nói điều này và cười ồ trước mặt Minh thì có bị ăn đạp không. Trước nay tôi vẫn chỉ có cơ hội nhìn nhận Minh trên phương diện là 1 người bạn, không hơn không kém. Những ngọt ngào, nữ tính của cô ấy, có chăng phải ở phương diện khác mới có thể thấy được, người tình chẳng hạn...

Minh là người quảng giao, những mối quan hệ của cô ấy tôi chỉ biết 1 phần nhỏ vì nó trải rộng từ bạn cùng cấp 3, đại học, bạn công việc, bạn xã hội, cho tới anh em họ hàng... Có lẽ vậy mà 3 ngày làm tới 3 cái sinh nhật với Minh xem ra vẫn còn là chừng mực. Bạn đại học được giành riêng cho ngày thứ 3, vào đúng sinh nhật Minh xem ra cũng khá "long trọng". Tiếc rằng cả 3 ngày tính từ hôm nay, tối nào tôi cũng dính việc. Chuyên chở dịch vụ nên tối kỵ trễ hẹn sai hợp đồng. Chưa kể việc đầu tháng sau My lên nhập trường cũng phải cần tới tiền để sớm ổn định việc học. Miết tay trên bàn phím, định nhắn gì đó rồi lại xóa. Suy nghĩ 1 lúc tôi quyết định gọi cho Minh.

"Tối ngày kia tổ chức ở đâu vậy?"

***

Vậy ra buổi thứ 3 này tổ chức ở quán cafe của Phong, đây hẳn là hữu ý của Minh. Cũng chẳng hiểu sao trong đầu tôi lại xuất hiện sự liên tưởng đó và hổ thẹn là tôi cảm thấy khó chịu với nó. Đã 2 ngày trôi qua nhưng mỗi khi nghĩ tới là cảm giác chua lẹm ấy lại như chực chờ lưng trừng nơi cổ họng... Tay đánh xi nhan, vần volang theo 1 hướng khác lộ trình.

"Đi tặng quà sinh nhật đấy à?" - anh lái chính nhìn tôi rồi sụp chiếc mũ lưỡi chai như không thèm quan hoài tới câu trả lời. - "Từ từ đã, thay cái sơ mi mới của tao vào này. Áo sống mày lem nhem vậy mà cũng định vào đấy à!!!"

Nghe anh ấy nói tôi cũng chỉ biết cười trừ, thói quen là thiên tính thứ 2 và nghề nghiệp cũng hình thành tác phong thứ 2. Đôi lúc tôi giật mình nhận ra mình đã bỏ quên mất vẻ chỉn chu, đạo mạo khi xưa. Có lẽ chỉ còn cái dáng đứng, dáng đi thẳng tắp là không thể thay đổi.

Chiếc sơ mi thơm mùi vải mới cũng làm bớt phần nào mùi nồng từ mồ hôi cơ thể. Tôi chẳng để ý nhiều vì tâm trí đang dồn vào những tưởng tượng sắp tới. Từ khung cảnh, không khí buổi tiệc cho tới cảm xúc của Minh khi nhận món quà của tôi. 1 chiếc đèn bàn handmade, gọi là quả khế hay ngôi sao cũng được vì nó có 5 cánh mang màu xanh chanh được gắn trên 1 đế gỗ tròn rất chắc chắn. Chiếc đèn này tôi chỉ vừa làm xong tối qua khi mấy anh em lưu lại 1 xưởng gỗ ở Bắc Ninh. Họa tiết không cầu kỳ nhưng con mắt thẩm mỹ của tôi chắc không đến nỗi nào vì mọi người ai cũng khen chiếc đèn tuy nhìn đơn giản mà tinh tế.

Tầng 1 là nơi có ban nhạc biểu diễn nhưng không thấy tiệc đâu, có lẽ vì muốn yên tĩnh nên Minh tổ chức trên tầng 2. Tôi nhảy cách bậc thang nhưng chẳng hiểu sao những bước cuối lại chậm lại như có linh cảm...

"Theo đúng yêu cầu là phải hôn người cùng lượt trước đó nhé, không được bỏ đâu, bỏ lượt là out nha... Hun đê... hun đê... hun đê..."

Từ xa vọng lại đã nghe ra ngay tiếng cái Huyền cùng bọn con gái ở lớp đang hò reo gì đó, có lẽ lại trò quay chai quen thuộc vẫn hay chơi mỗi lần đi hát. Nhưng mà... đôi phải hôn nhau... Tim tôi trong tích tắc như đứt phựt sợi mạch máu níu giữ nó, chìm nghỉm trong sự hẫng hụt của cõi lòng. Vẫn biết đây chỉ là trò chơi, chỉ là sự ngẫu nhiên của quán tính và ly tâm nhưng đôi khi chính những ngẫu nhiên đó lại là điểm đầu sắp xếp nên sự hiển nhiên sau này.

Giờ bước vào đấy để trở thành vật gián đoạn vô duyên hay sao. Qua song cửa gỗ nhỏ tôi vẫn có thể thấy gò má đang ửng hồng của Minh. Nét thục nữ e lệ, nữ tính của người con gái tháng 8 mẹ vẫn nói là đây chứ đâu. Tôi biết ở Minh cũng có những điều đó, chỉ là cô ấy chỉ thể hiện nó với người nào "đặc biệt" mà thôi. Phong đẹp trai hào hoa, cái hôn phớt vào má nhưng giữ lại vài giây nơi mang tai. Cách hôn điêu luyện này không qua được mắt tôi, cũng chẳng rõ anh ta làm vậy là vì thói quen hay là có ý tứ gì khác.

Tôi không quan tâm hay chân thật với mình là tôi không muốn đối diện với cái không gian đang tồn tại 2 con người ấy. Không ai biết tới sự có mặt của tôi, nên cũng chẳng cần bận tâm đem sự chai lỳ, trơ trẽn của mình ra để mài dũa. Bước chân xoay ngang có chút xiêu vẹo vì bậc thang nhỏ tới mức tối giản. Đến ra sao thì đi như vậy, không ai hay biết, để ý, ngó ngàng tới... Bóng ai sao cô độc quá...

Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Vũ Thiên Hạ
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN