"Nay mày lái cứ không tập trung thế, buồn ngủ thì để anh lái cho. Anh còn mẹ già, vợ đẹp, con thơ, éo thể để chết uổng trong tay mày được."
Anh ấy nói đúng, đúng là tôi có mệt thật, nhưng mệt mà vẫn để ý được điện thoại từ tối đến giờ đã gần đêm mà vẫn không có lấy 1 cuộc gọi hay tin nhắn từ Minh ngoài 2 cuộc gọi nhỡ của Huyền và hơn chục cuộc gọi công việc khác.
Đã nhiều lần trong ngày hôm nay tôi muốn mặc xác những suy về Minh và Phong nhưng không hiểu sao lý trí vẫn do dự không kiềm chế được cảm xúc như mọi khi. Vẫn biết Minh ít nhiều có cảm tình với Phong, từ những bức ảnh chụp riêng mình anh ta cho tới cái tên file "neqt" tôi cũng có thể đoán nghĩa nó là gì. Ấy vậy vẫn chỉ là những kiềm chế trong suy nghĩ để đến khi đối diện những gì trước mắt. Thực tế phũ phàng vẫn có thể len lỏi chi phối cảm xúc của tôi. Cách tôi bỏ đi giống như lựa chọn cho sự trốn chạy vậy. Lạc quan và AQ 1 chút thì có thể coi đó là sự chờ thời thông minh. Tưởng tượng 1 thằng hôi rình trong chiếc sơ mi mượn tạm, đi giày bảo hộ sẽ ra sao khi đối diện với 1 hotboy lịch thiệp từ trên xuống dưới. Nếu không so sánh có thể xem tôi như bức nền. Còn nếu so sánh, mất điểm về ngoại hình là không cần bàn cãi nhưng điều khiến tôi lo lắng là ấn tượng ghi lại trong bộ nhớ của Minh nếu cuộc so kè này thực sự diễn ra. Do vậy nếu được chọn lại có lẽ tôi vẫn sẽ hành động như vậy.
Về đến phòng trọ đã là nửa đêm gần sáng. Không gian tĩnh lặng nên bước chân chậm rãi của tôi như chậm hơn thường ngày. Đi qua phòng Minh thấy cửa phòng vẫn mở hé. Tiệc sinh nhật mệt quá hay là do nụ hôn phớt điêu luyện rút cạn sức lực mà đến cửa phòng cũng không đóng nổi thế này. Đưa tay khép cửa lại lưng chừng, nghĩ thế nào tôi lại đặt chiếc hộp đèn vào bên trong. Trên mặt thiếp ghi lời chúc giờ có thêm 1 dòng p/s xin lỗi. 5' sau, mọi hành lý đã gói gọn trong chiếc balo, lại 1 chuyến về thăm quê... nhưng là quê tôi...
Đang chập chờn trong giấc ngủ vội trên xe khách thì điện thoại reo. Mắt nhắm mắt nhở chẳng thèm nhìn màn hình tôi đưa lên tai luôn.
"Anh tặng quà kiểu gì vậy, chẳng đàng hoàng gì cả. Ít nhất cũng phải đưa tận tay chứ!!!" - nghe giọng là biết người liền, còn ai vào đây nữa.
"À, ừm... tại hôm nay tôi phải về quê sớm. Lúc ấy thấy cửa phòng cô lại không đóng nên tôi để luôn quà vào thôi."
"Hừ, thế sao hôm qua bảo đến mà lại không đến vậy? Tôi gọi 2 cuộc cũng không thèm nghe máy!!!"
"Cô đâu có gọi, chỉ có cái Huyền..."
"Là tôi gọi đó, máy hết pin nên phải mượn máy nó. Nãy đang ngủ tự nhiên máy báo tin nhắn anh gửi đến bị muộn. Đọc xong lại thấy túi quà lù lù trên bàn, nhìn mà tự dưng thấy bực. Đã vậy lại còn chơi đèn bàn nữa chứ, hừ tặng quà "dễ thương" kinh khủng!!!"
"Ừm... cái đó tôi tự làm nên không được đẹp lắm, cũng nghĩ chắc cô sẽ không thích. Mà cô không dùng cũng được, để đó trang trí hoặc đem cho ai cũng được." - nói xong mấy lời này mà tự dưng thấy tủi cho món quà của mình ghê gớm. Cảm giác nó cũng bị xem nhẹ như người tạo ra nó vậy.
"... Cái đèn... là anh tự làm thật à... Ờ, cũng sáng lắm đó, tôi đang bật thử nãy giờ nè..."
"Ừm, cô làm gì với nó cũng được, giờ tôi muốn ngủ 1 chút, từ hôm qua đến giờ không được chợp mắt phút nào rồi..."
"Ơ..."
Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Hợp Pháp Tu Tiên, Dựa Vào Cái Gì Gọi Ta Ma Đầu?